Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1905: Rút lui! (2)

Chương 1905: Rút lui! (2)Chương 1905: Rút lui! (2)
“Vấn đề mấy ngày trước xuất hiện, ta thấy hôm nay đã được cải thiện rất lớn, ta cảm thấy thế này rất không tệ”
Đại Hùng nói với mọi người: “Ta hy vọng các vị sau khi trở về, nhằm vào một ít vấn đề vừa rồi đưa ra, mau chóng sửa lại, bổ túc sở đoản của chúng ta”
“Đối với các phương diện chúng ta làm tốt, nhất định phải bảo trì tốt, tiếp tục phát dương quang đại!”
Đại Hùng dừng một chút, nói: “Chỉ cần chúng ta nghe theo lời của đại tướng quân, không ngừng đi tổng kết kinh nghiệm, nghĩ lại vấn đề, vậy chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng mạnh, đánh thắng trận là chuyện sớm hay muộn!”
Đại Hùng sau khi nói xong, lại nhìn về phía giám quân sứ Lưu Hắc Tử, ra hiệu hắn nói chuyện.
Lưu Hắc Tử đứng lên nói: “Điều ta muốn nói cùng quân đoàn trưởng đại nhân nói không khác lắm, ta sẽ không ở nơi này lặp lại.” “Ta nơi này chỉ cường điệu một điểm”
Lưu Hắc Tử nói với giáo úy Quân Nhu doanh Trần Kim Thủy: “Đánh trận mà, so đấu trừ ý chí cùng chiến lực của hai bên, còn có chính là quân nhu bảo đảm”
“Các tướng sĩ ở phía trước chém giết đẫm máu, ăn uống tốt, mới có sức.”
Lưu Hắc Tử dặn dò: “Quân Nhu doanh các ngươi nhất định phải tiến một bước đề cao năng lực bảo đảm thức ăn trên chiến trường cùng năng lực cứu hộ chiến trường”
“Phàm là tướng sĩ các doanh tham chiến, không nói mỗi ngày thịt cá, nhưng đồ ăn nhất định phải bao ăn no” “Nếu có khả năng, có thể kiếm cho tướng sĩ bị thương một ít trứng gà tẩm bổ một chút, vậy không còn gì tốt hơn.”
Giáo úy Quân
“Ừm, ta chỉ nhắc một lời như vậy.”
Lưu Hắc Tử nói với Trần Kim Thủy: “Về phần cụ thể làm như thế nào, các ngươi dựa theo tình huống thực tế của các ngươi, nếu thật sự không có điều kiện đó, ta cũng sẽ không trách các ngươi.”
“Nhưng các tướng sĩ ở phía trước liều mạng, các ngươi nhất định phải tận khả năng làm tốt bảo đảm, không thể để bọn họ đói bụng đánh trận.”
“Vâng!”
Trần Kim Thủy gật gật đầu thật mạnh, đáp ứng.
Lưu Hắc Tử đè tay xuống đối với Trần Kim Thủy, Trần Kim Thủy xoay người ngồi xuống. Lưu Hắc Tử quay đầu nhìn về phía Trấn Nam đại tướng quân Trương Vân Xuyên ngồi ở một bên từ đầu tới cuối chưa lên tiếng.
Lưu Hắc Tử mời: “Đại tướng quân, nếu không ngài nói mấy câu với tất cả chúng ta, cổ vũ sĩ khí một phen” Trương Vân Xuyên mỉm cười, đứng lên.
Hắn sau khi nhìn quét mọi người một vòng, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Đã muốn ta nói vài câu, vậy ta liên tùy tiện nói vài câu.”
“Các ngươi cũng biết, bây giờ triều đình đã sắc phong ta làm Trấn Nam đại tướng quân!”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Về sau, các phủ huyện Phục Châu, các phủ huyện Đông Nam tiết độ phủ, thậm chí Thập Vạn Đại Sơn một vùng đất lớn như vậy, đều cần ta phụ trách trấn thủ.” “Ta không biết thuật phân thân, lại không có ba đầu sáu tay, muốn trấn thủ một vùng đất lớn như vậy, cho dù mệt chết ta, cũng không cách nào quản được.” Trương Vân Xuyên nhìn mọi người một lần, nói: “Cho nên, về sau cần các ngươi đi thay ta tọa trấn một phương.”
“Nhưng tọa trấn một phương không phải là một chuyện đơn giản” “Cái này không phải phát ấn tín sắc điệp là được.”
“Nếu đơn giản như vậy, tùy tiện tìm người ăn xin cũng có thể đi tọa trấn một phương?”
“Nhưng các ngươi cảm thấy người ăn xin một chữ bẻ đôi cũng không biết có thể xử lý tốt chuyện các phương diện sao?”
Mọi người đều lắc đầu. Trương Vân Xuyên tạm dừng một phen, tiếp tục nói: “Tọa trấn một phương, phải văn võ song toàn, phải có uy vọng, có chiến công, phải có thể xử lý các loại việc quân cùng với quan hệ dân chúng địa phương.”
“Nếu là các ngươi không có năng lực này, cho dù ta tín nhiệm các ngươi, phái các ngươi qua, vậy các ngươi rất có khả năng làm không tốt công việc, còn có thể bị trừng phạt, vậy ngược lại là hại các ngươi.”
“Cho nên, các ngươi bây giờ phải chuyển biến cách nghĩ của mình”
Trương Vân Xuyên nói với bọn họ: “Các ngươi bây giờ tuy là thân phận giáo úy, tham tướng, nhưng tương lai là cần thay ta đi tọa trấn một phương, một mình đảm đương một phía.”
“Các ngươi từ giờ trở đi, phải để cao yêu cầu đổi với bản thân, làm gương cho binh sĩ, làm tốt hình mẫu, chỉ có như thế, về sau ta mới dám giao gánh nặng cho các ngươi.”
“Ta hy vọng các ngươi đều đi học tập mọi phương vị ưu điểm cùng sở trường của người khác, bù lại thiếu sót của mình, biến thành tướng [nh văn võ song toàn, làm chuẩn bị cho một mình đảm đương một phía”
Trương Vân Xuyên nói một phen như thể hồ quán đỉnh, mọi người đều ngồi thẳng người, cảm xúc đều có chút tăng cao.
“Được rồi, lời của ta chỉ nhiều như vậy, nói như thế nào không quan trọng, các ngươi làm như thể nào, ta sẽ luôn nhìn.”
Trương Vân Xuyên sau khi nói xong, xoay người ngồi xuống.
Tuy Trương Vân Xuyên chỉ là vài câu đơn giản, nhưng không khí trong trung quân đại trướng rõ ràng trở nên khác hẳn.
Vẻ mặt Kỷ Ninh, Hà Khuê đám tướng lĩnh rõ ràng có thêm một ít phẩn khởi khó nói.
“Lời của đại tướng quân các ngươi cũng nghe thấy rồi.” Giám quân sứ Lưu Hắc Tử lại đứng lên, nhìn mọi người một lần, nói: “Hôm nay các ngươi đều là người của đệ nhị quân đoàn chúng ta.” “Nhưng hôm nay nghe mệnh lệnh đại tướng quân không chỉ có đệ nhị quân đoàn chúng ta, còn có Hắc Kỳ quân, đệ nhất quân đoàn các bộ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận