Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2024: Mắt thấy là thật (2)

Chương 2024: Mắt thấy là thật (2)Chương 2024: Mắt thấy là thật (2)
Dương Thanh bây giờ dưới trướng cũng không có bao nhiêu người có thể sử dụng. Hắn nhìn thấy Ngụy Thành Chương phẩm tính không tệ, cho nên lúc này mới bằng lòng cho gã một cơ hội.
Dù sao hắn lúc trước chạy nạn đến Đông Nam Tiết độ phủ, có thể có thân phận địa vị hôm nay, đó là bởi vì Đại tướng quân cho hắn một cơ hội.
Hôm nay hắn có quyền thế địa vị, không lo ăn uống.
Đối mặt Ngụy Thành Chương, hắn nghĩ tới mình ngày xưa, cho nên lúc này mới sinh ra lòng đồng tình. Nếu Ngụy Thành Chương đến lúc đó không chịu cố gắng, hắn cũng sẽ không chút do dự cho gã nghỉ việc.
Dù sao trong nha môn cũng không cần kẻ ăn không ngồi rồi, cần là người thật sự có thể làm việc.
Dương Thanh ở dưới Ngụy Thành Chương dẫn dắt, rất nhanh đã đến một chỗ tiểu viện nhà nông.
Nơi này là chỗ ở của đường chủ Hắc Kỳ hội.
Bọn Dương Thanh vừa đi tới cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hô hào quát tháo.
Bọn Dương Thanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng chướng khí mù mịt, trên bàn bày đầy rượu thịt.
Hơn mười người cánh tay trần đang ngồi vây quanh ở trước bàn cùng nhau oẳn tù tì đoán tửu lệnh, náo nhiệt không thôi.
Nhìn thấy Dương Thanh đột nhiên xông vào, mọi người đồng loạt ngẩn ra, ánh mắt hướng về phía Dương Thanh và Ngụy Thành Chương. Ngụy Thành Chương vội thấp giọng giới thiệu cho Dương Thanh: “Đại nhân, ngồi ở thủ vị là đường chủ của chúng ta, bên phải hắn là phó đường chủ của chúng ta...” Dương Thanh cũng không ngờ, những người này lấy sinh bệnh dưỡng thương làm lý do, trên thực tế lại ở nơi này ăn nhậu đoán tửu lệnh. Đây là to gan lớn mật bằng mặt không bằng lòng!
Trong lòng Dương Thanh rất tức giận.
Đường chủ sau khi nhìn Dương Thanh một lần, ánh mặt rơi ở trên thân Ngụy Thành Chương. Đường chủ hùng hùng hổ hổ nói: “Ngụy Thành Chương, ngươi con mẹ nó không ở kho hàng bên kia trông coi, ai cho ngươi chạy về?”
“Kẻ này ngươi mang tới là ai hả?”
“Đây là...”
Không đợi Ngụy Thành Chương nói chuyện, Dương Thanh cất bước tiến lên, trực tiếp hất tung cái bàn tràn đầy rượu thịt.
“Rầm!”
Rượu thịt bát đĩa trên bàn nhất thời rơi đầy đất, mười mấy hán tử Hắc Kỳ hội đều đồng loạt lui lại mấy bước, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Con mẹ nó, dám lật bàn của lão tử, ngươi không muốn sống rồi!”
“Đánh hắn cho tai”
Thấy Dương Thanh yếu ớt như thư sinh, thế mà không nói một tiếng nào lật cái bàn, đường chủ nhất thời giận tím mặt.
Hơn mười hán tử Hắc Kỳ hội lập tức muốn đi lên ra tay. Ngụy Thành Chương vội hô: “Đường chủ đại nhân, đây là Trí phủ phủ Ninh Dương chúng ta, Dương đại nhân!” “Ác”
Đám người đang muốn ra tay đều đồng Loạt dừng bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Lúc này, tùy tùng cùng Bộ đầu chờ bên ngoài sau khi nghe được động tĩnh đều ùa vào trong phòng.
Nhìn thấy các Bộ đầu bộ khoái đeo binh khí kia, sắc mặt đường chủ Hắc Kỳ hội trở nên có chút thất thường khó đoán.
Đường chủ sau khi nhìn Dương Thanh một cái, giọng điệu không tốt hỏi: “Dương đại nhân, Hắc Kỳ hội chúng ta chưa đắc tội ngươi nhỉ?” “Ngươi đây là ý tứ gì?” Dương Thanh mặt đen sì nói: “Lời của nha môn Tri phủ chúng ta, các ngươi coi là gió thoảng bên tai hả?” “Bảo các ngươi cứu tế lưu dân, các ngươi vì sao kéo dài mãi không làm?”
“Ha ha”
Đối mặt Dương Thanh khởi binh vấn tội, đường chủ Hắc Kỳ hội đã biết chuyện là thế nào, hắn cười lạnh một tiếng. “Dương đại nhân, Hắc Kỳ hội chúng ta nhận được mệnh lệnh chỉ là phối hợp các ngươi, lại không thuộc về các ngươi quản”
“Chúng ta còn có cả đống công việc phải bận, các ngươi nếu chê chúng ta chậm, các ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi phát Lương thực, cứu tế lưu dân mà” Đối mặt đường chủ Hắc Kỳ hội châm chọc khiêu khích, sắc mặt Dương Thanh xanh mét.
Nha môn tri phủ bọn họ nếu là có nhân thủ, cũng không đến mức để người Hắc Kỳ hội đi xử lý việc này.
Bây giờ người Hắc Kỳ hội không phối hợp, điều này làm hắn rất khó chịu.
Nếu không thể làm tốt công việc, mau chóng ổn định lưu dân phủ Ninh Dương, một khi kéo dài tiếp, vậy lưu dân sẽ biến thành đạo tặc, thế cục liền không thể vẫn hồi. Hắn Tri phủ phủ Ninh Dương này sợ là đến lúc đó cũng không làm tiếp được nữa. Nghĩ đến đây, trong Lòng Dương Thanh nổi hung, trực tiếp nắm lên một cái bát vỡ rơi ở trên mặt đất. Dương Thanh giơ cái bát vỡ trong tay, lạnh lùng nói: “Ta bây giờ mệnh lệnh ngươi lập tức đi mở kho cứu tế lưu dân!”
“Ai u, Dương đại nhân, ngươi cầm trong tay một cái bát võ hù dọa ai hả?”
“Ta lại không phải người của nha môn tri phủ các ngươi, mệnh lệnh của ngươi vô dụng đối với ta”
Đường chủ Hắc Kỳ hội hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật ngại quá, thân thể ta có bệnh nhẹ, không đi được, ngướơi thích ởi tìm ai thì tìm người đó!” “Rầm!”
Đường chủ Hắc Kỳ hội vừa mới dứt lời, Dương Thanh đã ném tới cái bát võ trong tay. “Ai dai”
“Dương Thanh, ngươi tính là cái thá gì, dám đến Hắc Kỳ hội chúng ta giương oai, ngươi thực cho rằng Hắc Kỳ hội chúng ta không có người hả!”
Đường chủ tuy tránh thoát cái bát vỡ, nhưng cũng đã nổi giận.
“Ta hôm nay giương oai đó!” Dương Thanh lại không thuận theo không buông tha, nắm lên băng ghế lại ném qua.
“Con mẹ nó, ngăn hắn cho ta, tên điên này!”
Đường chủ ra lệnh một tiếng, có mấy hán tử liền lao về phía Dương Thanh, ý đồ ngăn lại hắn ném đồ chọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận