Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1772: Chủ động bỏ qua! (1)

Chương 1772: Chủ động bỏ qua! (1)Chương 1772: Chủ động bỏ qua! (1)
“Con mẹ nó, ta dẫn người đuổi theo!”
La Đại Vinh biết được Ninh vương đã chạy ra khỏi hoàng cung, lập tức muốn dẫn người đuổi theo.
“Đứng lại!”
Lý Dương sau khi trầm mặc vài giây, gọi lại La Đại Vinh. Lý Dương hỏi: “Đám người Lý Hưng Xương biết Ninh vương chạy ra hoàng cung chưa?” “Hẳn là đã biết” Binh sĩ báo tin kia trả Lời: “Vừa rổi cùng chúng ta gặp được Ninh vương, còn có người của Đãng Khấu quân” Lý Dương trầm ngâm, sau đó nói: “Để cho bọn Lý Hưng Xương đi bất Ninh vương đi, mang Ninh vương nhường cho bọn hắn!”
“A2”
La Đại Vinh khó hiểu, vội hỏi: “Vì sao, bắt được Ninh vương chính là một công
lo a3
Lý Dương trực tiếp cho La Đại Vinh một cái võ vào ót. Lý Dương tức giận mắng: “Nói ngươi nøu xuẩn ngươi thật đúng là ngu xuẩn, ngươi bắt Ninh vương, ngướơi ởi tìm ai lĩnh thưởng hả?”
La Đại Vinh không cần nghĩ ngợi trả lời: “Tìm Trương đại nhân”
“Không có đầu óc!”
“Ninh vương là Ninh vương triểu đình phân phong, thân phận này không tầm thường.”
“Nếu ai giết Ninh vương, vậy là công khai đối nghịch với triểu đình, đó chính là phản tặc, mỗi người đều có thể thảo phạt.”
“Ngươi bây giờ muốn bắt tặng cho đại nhân của chúng ta, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Ngươi chẳng lẽ muốn cho đại nhân chúng ta treo ở triểu đình một cái ác danh phản tặc, thành cái đích cho mọi người chỉ trích sao?”
La Đại Vinh gãi gãi đầu, có chút sững sờ.
Hắn căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
La Đại Vinh khó hiểu hỏi: “Nhưng chúng ta cầm quân đánh Phục Châu, không muốn giết Ninh vương sao?” “Ta sao không nhớ được ta từng nói Lời như vậy nhỉ?” “Hơn nữa, đánh Phục Châu cùng giết Ninh vương, đây là cùng một chuyện sao?”
Ở trong mắt Lý Dương, đó chính là một củ khoai lang phỏng tay.
Nếu bắt, đến lúc đó thả cũng không tốt, giết cũng không tốt, ngược lại là một chuyện rất phiền toái.
Đã như vậy, dứt khoát nhường cho bọn Lý Hưng Xương.
Vô luận bọn Lý Hưng Xương xử trí Ninh vương như thế nào, vậy triều đình cùng những người đó trung thành với Ninh vương, đều sẽ hướng đầu mâu về phía bọn Lý Hưng Xương.
Bọn họ đến lúc đó có thể rút bản thân ra ngoài, có thể đặt mình ra ngoài, ít nhất cũng có thể không trực tiếp đối mặt áp lực của các bên. “Vậy làm sao bây giờ?”
Lý Dương quyết đoán nói: “Để bọn Lý Hưng Xương đi, vô luận là bắt hay giết, không quan hệ với chúng ta”
“Vậy được rồi.” Trên một chỗ đường phố của thành Phục Châu, đám người Ninh vương thở hồng hộc chạy, thỉnh thoảng giao thủ với Liên quân rải rác. Ninh vương vị vương gia này ngày thường sống an nhàn sung sướng, giờ phút này mồ hôi đầm đìa, hai chân như nhữn ra, hầu như là được hai binh sĩ vệ đội dìu đi. Đột nhiên, có mấy binh sĩ Liên quân phát hiện đoàn người Ninh vương, vươn cổ hô to.
“Ninh vương ở nơi này!” “Mau tới!” “Bắt sống!”
Nơi xa vang lên tiếng bước chân dày đặc, nhân mã Đãng Khẩu quân đến truy kích ập tới.
Đám người Ninh vương nhìn lượng lón kẻ địch kia lao tới, bị dọa sắc mặt trăng bệch. “Mau, quay đầu từ trong ngõ chạy!”
Các binh sĩ vệ đội dìu Ninh vương, quay đầu bỏ chạy.
Có hơn hai mướơi binh sĩ vệ đội vương phủ ở dưới một quan quân dẫn dắt, cầm dao nghênh đón các Đãng Khấu quân lao tới kia, muốn ngăn cản một phen.
“Thọ Nhi, Thọ Nhi!”
Ninh vương ở cùng lúc được nâng chạy đi, không quên gọi con mình.
“Phụ vương, làm sao vậy!” Thế tử Triệu Vĩnh Thọ thở hổn hển đi vội vài bước, chạy vội tới trước mặt Ninh vương.
“Thọ Nhi, trong thành này khắp nơi đều là kẻ địch!” Ninh vương vẻ mặt tuyệt vọng nói: “Chạy như vậy sợ là cũng không chạy ra được.” “Con thay bào phục trên người con, đổi thành quần áo dân chúng, chúng ta tách ra chạy. Ta nếu là chết, nhớ báo thù cho ta...”
“Phụ vương, phải chết cùng chết!”
“Đồ khốn kiếp!”
“Chúng ta nhất mạch hương khói này không thể chặt đứt!”
“Phụ vương...”
Triệu Vĩnh Thọ nhìn lão cha mình, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt. “Thọ Nhi, nghe lời” Ninh vương Triệu Diễm vuốt ve gò má Triệu Vĩnh Thọ nói: “Sống sót!”
Ở dưới Ninh vương Triệu Diễm phân phó, Triệu Vĩnh Thọ vừa chạy vừa cởi quần áo của mình, từ trên người một dân chúng chết ở bên đường lột một bộ quần áo, thay vào.
“Thọ Nhi, ta đi đây!”
Triệu Vĩnh Thọ ở dưới sự bảo vệ của mấy binh sĩ vệ đội, thoát ly đại đội, chui vào một ngõ nhỏ. Ninh vương thì ở dưới đại đội nhân mã vây quanh, hướng về nơi xa bỏ chạy. Một lát sau, rất nhiều binh sĩ Đãng Khấu quân liền chen chúc mà đến, bọn họ nhìn chằm chằm Ninh vương bỏ chạy, chưa chú ý tới mấy người Triệu Vĩnh Thọ chạy một mình.
Đám người Ninh vương rất nhanh đã ở trong một tòa nhà lớn bị bao vây nhiều vòng.
Giáo úy Đấng Khấu quân Bàng Ngọc tự mình dẫn người tới ngoài tòa nhà lón. “Người ở bên trong sao?” Giáo úy Đấng Khấu quân Bàng Ngọc nhìn chăm chăm tòa nhà cửa lớn đóng chặt, lớn tiếng hỏi.
Một đô úy vừa thu biên không lâu hưng phấn trả lời: “Giáo úy đại nhân, bọn hăn đã bị chúng ta chặn ở bên trongt”
“Tốt, nếu bắt được Ninh vương, ta tính ngươi một công!”
“Đa tạ giáo úy đại nhân!” Đô úy này cao hứng không thôi. “Đừng chậm trễ thời gian, để ta đi vào!”
“Phải vượt ở trước Hắc Kỳ doanh, bắt lấy Ninh vương cho ta!” “Ai bắt được Ninh vương, trọng thưởng!”
Đãng Khẩu quân Bàng Ngọc không chậm trễ thời gian, trực tiếp hạ lệnh tiến công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận