Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 273: Đỗ gia (2)

Chương 273: Đỗ gia (2)
Trước kia, Trương Vân Xuyên đối với bọn họ mà nói, chỉ là một tiểu quan quân tương đối hiểu chuyện mà thôi.
Người như vậy, vơ một cái được cả đống.
Nhưng bây giờ bọn họ đã thật sự coi Trương Vân Xuyên thành người mình, cảm thấy Trương Vân Xuyên người này không tồi, đáng giá tin cậy.
Một lần này Đỗ Hành phụng mệnh đi gặp mấy tiểu thiếu gia hào môn nhà giàu, thuận tay dẫn Trương Vân Xuyên theo.
Điều này ở trước kia, căn bản chính là chuyện không có khả năng.
Trương Vân Xuyên có thể cảm giác được, hắn đã bắt đầu tiếp xúc đến nhóm của bọn họ rồi.
Đoàn người Đỗ Hành cùng Trương Vân Xuyên đi xấp xỉ nửa canh giờ, lúc này mới đến một chỗ trang viên diện tích cực lớn.
Bên ngoài trang viên xây dựng tường vây cao cao, còn có không ít thành lũy, lầu quan sát có tính phòng ngự.
Ở trên tháp canh còn có hộ viện cao lớn dũng mãnh tuần tra, đề phòng tương đối nghiêm ngặt.
“Thế nào, trang viên nhà ta như thế nào?”
Đỗ Hành thấy Trương Vân Xuyên đánh giá chung quanh, Đỗ Hành cũng như khoe khoang bắt đầu hỏi.
“Trang viên nhà ngươi?” Vẻ mặt Trương Vân Xuyên đầy kinh ngạc.
Hắn biết được Đỗ Hành là người Lâm Xuyên Đỗ gia.
Đỗ gia là người làm ăn, nhưng không ngờ Đỗ gia thế mà giàu có khí thế mạnh như thế.
Chỉ một chỗ trang viên này, chỉ sợ cũng đáng giá ngàn vàng.
“Đây là một chỗ trang viên của nhà ta ở bên này.” Đỗ Hành chỉ chỉ mảng lớn ruộng tốt chung quanh, nói: “Đất mấy thôn chung quanh, đều là của Đỗ gia ta.”
A!
Trương Vân Xuyên nghe lời này, hít một ngụm khí lạnh.
Nhà Đỗ Hành này rất giàu có nha.
“Lão Đỗ, không, Đỗ đại ca.” Trương Vân Xuyên nói ngay: “Ngươi còn thiếu đệ đệ ruột không, ngươi thấy ta thế nào?”
“Nếu không cân nhắc một chút?”
“Cút đi ——”
Đỗ Hành cười mắng: “Lão tử cũng mười mấy huynh đệ ruột thịt rồi.”
“Giờ nếu lại thêm một huynh đệ ruột, vậy chẳng phải là lại thêm một người tranh gia sản với lão tử?”
“Lão tử không ngốc như vậy đâu.”
Đỗ Hành nghiêm mặt nói: “Lão Trương, ngươi về sau chỉ cần đi theo ta làm cho tốt, cho dù ngươi không phải huynh đệ ruột thịt của ta, ta cũng cam đoan ngươi được ăn ngon uống say.”
Trương Vân Xuyên chà chà khuôn mặt, cảm thấy lời này sao mà quen tai vậy.
Đây không phải lời hắn bình thường lừa dối đám huynh đệ Đông Nam nghĩa quân kia sao?
“Dạ dày của ta không tốt, ăn ngon uống say sợ tiêu chảy nha.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Ngươi nếu thành tâm, đổi cho ta một con ngựa đi, ta đây ngày ngày cưỡi la đi theo phía sau ngươi, ta trái lại không sao cả, chỉ là sợ làm ngươi mất mặt nha.”
“Ngươi con mẹ nó thật đúng là coi ta là thổ tài chủ à?”
Đỗ Hành chỉ chỉ Trương Vân Xuyên nói: “Bây giờ đã muốn từ nơi ta moi lợi ích rồi.”
“Ngươi không phải là thổ tài chủ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đại ca của Trương Đại Lang ta, ta về sau theo ngươi lăn lộn.”
“Con mẹ nó, ngươi cũng đã nói như vậy, vậy ta nếu không tặng ngươi một con ngựa, chẳng phải sẽ tỏ ra ta keo kiệt?”
Đỗ Hành cười mắng: “Đợi lát nữa ngươi vào trong chuồng chọn một con ngựa, xem như ta tặng ngươi!”
“Đa tạ đại ca!”
“Đại ca hào sảng!”
“Đừng gọi ta đại ca nữa.” Đỗ Hành vội vàng xua tay nói: “Gọi thêm vài lần nữa, vậy bạc của ta nhắm chừng vào trong túi ngươi hết.”
“Ha ha ha.”
Trương Vân Xuyên cũng cười.
Hai người cười nói, tiến vào trang viên Đỗ gia.
Đỗ gia mấy năm nay làm ăn buôn bán kiếm không ít bạc, cũng đặt mua không ít gia nghiệp.
Một lần này đám người Đỗ Tuấn Kiệt, Đỗ Hành có thể tiến vào Tuần Phòng quân đảm nhiệm quan quân, trong nhà bọn họ cũng tiêu phí không ít bạc vận hành thao tác.
Trương Vân Xuyên sau khi tiến vào trang viên Đỗ gia, trong lòng cũng cảm khái vô cùng.
Trong trang viên Đỗ gia này đình đài lầu các tọa lạc có sự chú ý, núi giả hồ nước cái gì cần có cũng có, thể hiện hết khí phái đại gia.
So với dân chúng ở trong nhà cỏ tranh, thậm chí trôi giạt khắp nơi mà nói, tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn chỉ có thể cảm khái Đại Chu chênh lệch giàu nghèo to lớn, vượt quá tưởng tượng.
Quả nhiên là ứng với câu nói kia, lầu son rượu thịt thối, người ngoài đường chết rét.

Trong phòng khách trang viên Đỗ gia, lửa than hừng hực thiêu đốt, trên bàn bày đầy mứt hoa quả.
Mấy thanh niên trang phục hoa lệ đang chuyện trò vui vẻ.
Đỗ Hành dẫn Trương Vân Xuyên bước vào phòng khách.
“Các vị đại ca, thực ngại quá, việc quân quấn thân, chậm trễ chút thời gian, để các ngươi đợi lâu rồi.”
Đỗ Hành tiến vào trong phòng khách, lập tức trên mặt tràn đầy nụ cười chào hỏi với mấy thanh niên.
“Ngươi con mẹ nó một tên tiếu quan nho nhỏ, việc quân quấn thân cái rắm ——” Một thanh niên không chút khách khí vạch trần lời nói dối của Đỗ Hành.
“Đỗ Hành, ngươi con mẹ nó bây giờ bắt đầu ra vẻ rồi sao?” Một người nhíu mày nói: “Có phải qua mấy ngày nữa, chúng ta gặp ngươi cũng phải đưa bái thiếp hay không?”
Đỗ Hành cười nói: “Đỗ Hành ta nào dám ra vẻ ở trước mặt mấy vị các ngươi?”
“Ta cho dù làm đô đốc Tuần Phòng quân, ở trước mặt mấy vị đại ca các ngươi, còn không phải tiểu lão đệ à?”
“Chỉ ngươi con mẹ nó biết nói chuyện.”
“Hề hề.”
“Sao chỉ một mình ngươi trở lại, Đỗ Tuấn Kiệt tên khốn kiếp kia đâu?”
Một thanh niên ngồi ở trên ghế nhìn quét Đỗ Hành cùng Trương Vân Xuyên phía sau hắn một cái, mở miệng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận