Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 716: Tìm hiểu tin tức (1)

Chương 716: Tìm hiểu tin tức (1)
“Kéo thi thể xuống!”
Mũi tên ngoài thành cũng tạo thành thương vong cho thủ quân, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Có binh sĩ phản quân thở hổn hển tiến lên, mang từng đồng bạn bị thương hoặc chết kéo xuống, phòng ngừa bọn họ chặn đường.
“Thú vị, thú vị.”
Tả Kỵ quân đại đô đốc Lưu Uyên ở cách đó không xa quan sát chiến đấu nhìn quân đội Tuần Phòng quân một lần nữa lui xuống, sắc mặt hắn trở nên cổ quái.
Mới vừa rồi khi Tuần Phòng quân đợt thứ nhất chật vật lui xuống, hắn có chút nhíu mày.
Cảm thấy đấu pháp công thành này của Tuần Phòng quân, còn không bằng Tả Kỵ quân bọn họ đâu.
Nhưng đợt thứ hai lập tức lại xông lên, Tuần Phòng quân nhanh chóng bù lại thiếu sót trong công kích, điều này làm Lưu Uyên ý thức được, đây là Tuần Phòng quân đang thực chiến luyện binh.
Khi Lưu Uyên cùng các tướng lĩnh Tả Kỵ quân đang thấp giọng nói chuyện với nhau, trên chiến trường nơi xa lại vang lên tiếng trống trận rung trời.
Bộ đội tiến công đợt thứ ba của Trấn Sơn doanh chưa chờ thủ quân kịp thở, bọn họ lại một lần nữa hò hét lao về phía thành Lâm Xuyên.
“Con mẹ nó, có thôi hay không hả!”
Phản quân phó tướng Cao Đại Dũng thở hổn hển nhìn lại một đám bộ đội tiến công của Tuần Phòng quân lao lên, sắc mặt hắn trở nên rất khó coi.
Hắn xem như đã nhìn ra, đối phương mỗi một đợt nhân số cũng chỉ trên dưới hai ngàn người, nhưng liên tục không ngừng tiến công như vậy, đây là muốn mệt chết hắn nha.
“Chuẩn bị nghênh chiến!”
Cao Đại Dũng tức thì tức, nhưng hắn không dám chậm trễ.
Tuần Phòng quân này lúc trước cũng đánh cho Nhạc Định Sơn thua to, hắn không muốn chịu thiệt.
Tuần Phòng quân ở dưới mệnh lệnh của Trương Vân Xuyên, từng đợt liên tục công kích.
Chiến đấu từ sáng sớm kéo dài tới chạng vạng, Tuần Phòng quân trong một ngày công kích đối với thành Lâm Xuyên thế mà cao tới mười lăm lần.
Điều này làm bọn Cao Đại Dũng thủ vệ ở tường thành đông một đoạn này hầu như là từ sáng đánh tới tối, quá mệt mỏi.
Trải qua một ngày ác chiến, Tuần Phòng quân từ ban đầu không quen thuộc đối với công thành, tương đối cứng ngắc.
Theo số lần công thành của bọn họ tăng lên, bọn họ đối với tiến công trở nên càng thêm thuần thục, điều này làm thủ quân có áp lực không nhỏ.
Tuy bọn họ vẫn như cũ chưa thể xông lên đầu tường, hơn nữa thương vong không nhỏ, nhưng Tuần Phòng quân bên này sĩ khí lại rất tràn đầy.
“Trấn Sơn doanh rút quân về doanh, nghỉ ngơi hồi phục!”
“Phi Báo doanh sau khi về doanh ăn xong bữa tối, lưu lại một nửa số người tiếp tục tiến công!”
Trương Vân Xuyên vị tham tướng này từ đầu thành Lâm Xuyên thu hồi ánh mắt, hạ đạt mệnh lệnh mới.
Đối mặt mệnh lệnh đánh đêm của Trương Vân Xuyên, giáo úy tạm quyền Hà Khuê lộ vẻ mặt khó xử.
“Tham tướng đại nhân, các huynh đệ mệt mỏi một ngày, nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ không chống đỡ được.”
Trương Vân Xuyên lại cười vỗ vỗ bả vai Hà Khuê, nói: “Không bảo các ngươi thật sự tiến công, các ngươi phô trương thanh thế là được, đêm nay đừng để thủ quân ngủ.”
“Ngày mai ban ngày, Trấn Sơn doanh sẽ thay cho các ngươi, các ngươi về doanh ngủ.”
“Rõ!”
Hà Khuê lập tức hiểu ý tứ tham tướng đại nhân, bọn họ ban đêm tiến công, đó là tính chất tập kích quấy rối, chính là vì không để thủ quân thành Lâm Xuyên nghỉ ngơi.
Đương nhiên, Trương Vân Xuyên còn có cân nhắc khác, đó chính là hư hư thực thực.
Bọn họ giả ý lần lượt tiến công, đợi sau khi thủ quân tê dại quen rồi, đột nhiên làm thật một lần, nói không chừng có thể thu được kỳ hiệu thì sao.

Địa khu bên cạnh Ngọa Ngưu sơn, mấy sơn tặc ngồi xổm trong rừng cây bên đường, đang tán gẫu câu được câu không.
Lúc trước Tuần Phòng quân vào đóng ở địa khu Ngọa Ngưu sơn, rất có tư thế vây công Ngọa Ngưu sơn.
Dọa các lộ sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn đều dời trại mà chạy.
Hiện nay sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn đại đa số đều đã rời khỏi Ngọa Ngưu sơn, chỉ còn lại một ít nhóm sơn tặc nhỏ ẩn nấp ở trong núi sâu.
Trước kia bọn hắn thường thường hoạt động ở Tứ Thủy huyện, Tứ Dương huyện, đánh cướp một phen.
Nhưng từ sau khi Tuần Phòng quân đóng quân, đám sơn tặc trốn ở trong núi chưa chạy ra liền thành thật hơn rất nhiều, đã nhiều ngày không dám rời núi.
Mấy tên sơn tặc phụ trách canh gác chém gió trời nam đất bắc.
Khi bọn hắn tán gẫu tới trên chuyện cờ bạc cùng nữ nhân, nhất thời dâng lên hứng thú.
“Dương gia, chúng ta rúc ở nơi này hai ba ngày, cũng quá nhàm chán rồi.”
Một tên sơn tặc đề nghị với đầu lĩnh sơn tặc Dương Tùng: “Không bằng chúng ta đi trấn Trường Điền phụ cận chơi vài ván?”
Trấn Trường Điền là một thị trấn cách bọn họ nơi này gần nhất, ước chừng có hơn năm trăm hộ, lấy trồng trọt cùng săn thú mà sống.
Nơi này gần Ngọa Ngưu sơn, ngược lại có chút phồn vinh dị dạng.
Trong trấn Trường Điền chỉ sòng bạc đã có vài nhà, hơn nữa khách sạn, tửu lâu, lầu xanh cùng với các loại cửa hàng đầy đủ mọi thứ.
Hộ khách của bọn họ trước kia đều là sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn.
Đám sơn tặc trong Ngọa Ngưu sơn tự nhiên biết đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang.
Các lộ sơn tặc trong núi hình thành một sự ăn ý, đó chính là không đi đánh cướp trấn Trường Điền gần trong gang tấc, để tránh mất đi một nơi chơi bời và mua sắm một ít dược liệu, muối ăn cùng lương thực nhu cầu cấp bách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận