Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 752: Táng thân biển lửa (1)

Chương 752: Táng thân biển lửa (1)
“Các ngươi đám súc sinh này!”
“Ta liều mạng với các ngươi!”
Một ông lão tóc bạc bởi vì chen chúc mà thở hổn hển nhìn thấy bạn già của mình ngã xuống trong vũng máu, lão tức sùi bọt mép.
“Ầm!”
Một binh sĩ Phiêu Kỵ quân tránh không kịp, trực tiếp bị ông lão tóc bạc này đột nhiên xông lên húc ngã xuống đất.
“Lão khốn kiếp!”
“Lão tử giết chết ngươi!”
Binh sĩ Phiêu Kỵ quân này trong miệng mắng chửi, giãy dụa đứng dậy cưỡi ở trên người ông lão tóc bạc cũng đứng không vững ngã ở trên mặt đất.
“Phập!”
Trường đao đâm mạnh xuống, cắm vào ngực ông lão tóc bạc này.
“Con mẹ nó, tên chó già chết bầm!”
Binh sĩ Phiêu Kỵ quân này liên tục đâm vài đao, sau khi giết ông lão tóc bạc này, lúc này mới hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đứng lên.
“Ầm!”
Ngay lúc này, đột nhiên đầu hắn gặp đòn đánh mạnh.
Đầu gã Phiêu Kỵ quân này xuất hiện một phen cảm giác mê muội, hắn quay đầu muốn xem ai dám tập kích hắn.
“Ầm!”
Còn chưa quay đầu, đầu hắn lại bị một viên gạch nặng nề đập trúng.
Một thiếu niên mắt đỏ bừng trong tay cầm gạch, hướng về đầu gã Phiêu Kỵ quân này đập mạnh một trận.
Trong mũ giáp của Phiêu Kỵ quân ồ ồ chảy ra máu tươi, hắn ngã thẳng tắp xuống đất.
“Chó chết!”
Khóe mắt hai gã Phiêu Kỵ quân liếc thấy có người ra tay đối với người của bọn hắn, cầm đao muốn quay về cứu người.
“Giết đám súc sinh này!”
Ngô gia Ngô Thế Minh ở trong đám người cũng chen chúc muốn ra khỏi thành vốn đã đặc biệt bất mãn đối với Phiêu Kỵ quân dưới trướng Cố Nhất Chu.
Bây giờ thấy người của Phiêu Kỵ quân tàn khốc giết người, điều này cũng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Hắn từ trong tay hộ vệ đoạt lấy một cây trường đao, lập tức chen chúc về phía đoàn người Nhạc Định Sơn.
Hơn hai mươi hộ vệ bên cạnh Ngô Thế Minh thấy thế, ùn ùn lên theo.
“Giết!”
Hai binh sĩ Phiêu Kỵ quân đang chuẩn bị giết chết thiếu niên kia, đột nhiên bọn Ngô Thế Minh từ trong đám người lao ra.
Hai gã Phiêu Kỵ quân ngẩn ra, nhìn thấy hơn hai mươi người cầm đao lao về phía bọn hắn, trong lòng bọn hắn kinh sợ, đồng thời vội vàng lui về phía sau.
Bọn hắn tuy kiêu ngạo, nhưng cũng biết như thế này là không ổn.
“Giết đám súc sinh này!”
Ngô Thế Minh giờ phút này lòng đầy căm phẫn, vung tay hô to.
“Ầm!”
Một nam nhân tràn ngập hận ý với Phiêu Kỵ quân trực tiếp cầm đòn gánh trong tay, trực tiếp bổ về phía binh sĩ Phiêu Kỵ quân kinh hoảng lui về phía sau.
Cổ tên Phiêu Kỵ quân kia bị đòn gánh bổ trúng, hắn đau tới mức kêu toáng lên một tiếng.
Trong đôi mắt hắn tràn đầy hào quang dữ tợn, cầm đao muốn chém nam nhân này.
Nhưng Ngô Thế Minh đã cất bước lao tới trước mặt, trường đao đâm ra, cắm vào thân thể gã Phiêu Kỵ quân này.
“A!”
Hộ vệ của Ngô Thế Minh cũng lên theo, chém loạn xuống, chém ngã một tên Phiêu Kỵ quân khác xuống đất.
Nhạc Định Sơn nghe được tiếng kêu thảm thiết phía sau, nhìn thấy thế mà có người ra tay đối với người của bọn hắn, vẻ mặt hắn đầy chấn động.
Nhưng nhìn thấy đám người chen chúc chung quanh, hắn không dám dừng lại, dẫn người nhanh chóng chạy về phía cổng thành bên kia.
“Đánh chết đám súc sinh này!”
“Cùng lên đi!”
Trong đám người cũng không biết ai rống một tiếng, đột nhiên dân chúng vừa rồi bị trường đao dọa lui về phía sau tránh né, giờ phút này tràn ngập phẫn nộ, ùa lên, lao về phía đám người Nhạc Định Sơn.
“Đi mau!”
Nhạc Định Sơn thấy thế, bị dọa không hề nhẹ, hắn một đao đánh chết một người dân chặn đường, muốn thoát đi.
Nhưng người chung quanh quá nhiều, bọn họ trực tiếp tràn lên, bọn Nhạc Định Sơn bị xô đẩy xiêu xiêu vẹo vẹo.
Các binh sĩ Phiêu Kỵ quân hoảng sợ vung trường đao, muốn hù dọa những người dân này.
Nhưng trong đám người vô số bọc đồ, gậy gỗ, gạch hướng về bọn hắn chào hỏi.
Chỉ một lát sau, đoàn người Nhạc Định Sơn đã bị đánh tan.
Nhạc Định Sơn vị Phiêu Kỵ quân Quân Pháp Tuần Sát sứ này ở sau khi chém giết mấy người, trực tiếp bị xô ngã xuống đất.
Nắm tay dày đặc rơi ở trên thân hắn, hắn giãy dụa mắng chửi, nhưng chung quanh là tường người dày đặc, đối mặt quyền đấm cước đá cùng gạch đánh, trán hắn chảy máu, hít thở dồn dập.
Chỉ một lát sau, Nhạc Định Sơn đã đột tử ở đầu đường, đám binh sĩ Phiêu Kỵ quân kia dưới trướng hắn cũng bị đám người phẫn nộ bao phủ, bị đánh chết tươi.
Dân chúng xả được cơn giận nhặt lên trường đao, lột hết giáp trụ trên thân bọn Nhạc Định Sơn, mò hết vàng bạc hành trang trên người bọn hắn, lúc này mới hùng hùng hổ hổ ra khỏi thành chạy trốn.

Thành Lâm Xuyên, cổng tây, ánh lửa ngập trời, một mảng hỗn loạn.
Phản quân phóng hỏa trọng điểm chiếu cố các nơi cổng thành, chính là vì chặn đường người trong thành chạy trốn.
Muốn mang Tuần Phòng quân, Tả Kỵ quân các bộ đội vào thành đốt chết tươi, hun chết ngạt ở trong thành.
Cũng may cổng tây bị Tuần Phòng quân khống chế, tình huống ngoài cổng tây tốt hơn một chút.
Nhưng lượng lớn người chen chúc đến, tạo thành áp lực thật lớn cho cổng tây.
Đặc biệt Tả Kỵ quân chạy trốn tới vì thoát thân, chém giết lung tung, càng làm trầm trọng thêm khủng hoảng cùng hỗn loạn.
“Dừng tay!”
Quân Pháp Tuần Sát sứ Trịnh Trung lớn tiếng quát đối với Tả Kỵ quân chém giết lung tung đám người chen chúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận