Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 766: Người quen cũ (2)

Chương 766: Người quen cũ (2)
Cũng may cây cối trong núi rừng rất nhiều, đại đa số tên bắn lén đều bị cây chặn, lúc này mới chưa tạo thành thương vong quá lớn cho huynh đệ Tuần Phòng quân.
“Cung thủ, cung thủ!”
“Áp chế bọn hắn cho ta!”
Một đô úy Tuần Phòng quân vươn cổ hô to, đồng thời cầm trường đao, khom lưng lao về phía cung thủ sơn tặc cách đó không xa.
Cung thủ Tuần Phòng quân tránh ở phía sau cây to, từ đầu vai tháo xuống trường cung.
Huynh đệ đội thám báo bưng lên nỏ cầm tay, hướng về sơn tặc bóp cò.
“Rút!”
Sơn tặc ở sau khi bắn một lượt tên, chạy dứt khoát lưu loát.
Tên phản kích của Tuần Phòng quân phần lớn thất bại, chỉ có mấy sơn tặc trúng tên ngã xuống.
Nhưng những sơn tặc này cũng rất giảng nghĩa khí.
Đối mặt sơn tặc trúng tên bị thương, bọn họ dìu dắt chạy trốn, thế mà chưa trực tiếp ném lại.
“Vây lên!”
Một hướng khác cũng xuất hiện huynh đệ Tuần Phòng quân, bọn họ lớn tiếng hò hét, hùng hổ lao về phía sơn tặc.
“Đi, đi mau, đừng ham chiến!”
Lưu Hắc Tử nhìn thấy một phương hướng khác cũng xuất hiện quan binh, sắc mặt hắn đặc biệt ngưng trọng, gọi người dưới trướng nhanh chóng đào tẩu.
Huynh đệ Tuần Phòng quân võ trang đầy đủ, bọn họ đao khiên đầy đủ, nhưng cũng là gánh nặng cực lớn.
Ở trong núi rừng bụi gai khắp nơi truy kích sơn tặc chạy trốn, thực sự làm bọn họ đủ mệt mỏi.
Chỉ thấy đám sơn tặc từng người ở trong núi rừng gập ghềnh như giẫm trên đất bằng, còn linh hoạt tránh né mũi tên thỉnh thoảng bay tới, linh hoạt như khỉ.
Bọn Lưu Hắc Tử chưa chạy xa bao nhiêu, khi vừa muốn trèo qua một triền núi, đột nhiên phía sau triền núi toát ra không ít tướng sĩ Tuần Phòng quân.
“Lưu gia, trên triền núi có người!”
Nhìn thấy trên triền núi toát ra không ít binh sĩ Tuần Phòng quân, các sơn tặc vội vàng dừng bước, ùn ùn hướng về phía sau thân cây tránh né.
“Vù vù vù!”
Chỉ nghe trong núi rừng mũi tên bay loạn, từng mũi tên chui vào thân cây, có hơn hai mươi sơn tặc trúng tên ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Trấn Thủ sứ Đại Hùng biết nếu muốn ở trong núi rừng như vậy bao vây tiêu diệt sơn tặc không dễ dàng.
Một khi sơn tặc phát hiện không thích hợp, khẳng định sẽ lòng bàn chân như bôi dầu chạy trốn.
Sơn tặc chui vào rừng, đó chính là biển rộng tìm kim.
Cho nên hắn cố ý ở mấy phương hướng phái ra nhóm nhỏ huynh đệ Tuần Phòng quân, cố ý bại lộ thân hình.
Quả nhiên, sơn tặc bị lừa.
Bọn họ không cần nghĩ ngợi hướng về phương hướng chưa phát hiện huynh đệ Tuần Phòng quân chạy trốn.
Đại Hùng thì tự mình dẫn theo đại bộ phận binh mã mai phục ở phương hướng này, vây chặn sơn tặc chạy trốn.
Khi bọn Lưu Hắc Tử bị một loạt tên bức lui, huynh đệ Tuần Phòng quân mấy phương hướng khác cũng nhanh chóng xông tới.
“Hô lên, bảo bọn chúng buông binh khí!”
Đại Hùng đứng ở phía sau một tảng đá lớn của triền núi, nhìn sơn tặc trong rừng lấp ló kinh hoảng tránh né mũi tên, chuẩn bị chiêu hàng.
Một huynh đệ Tuần Phòng quân giọng to sau khi tuân lệnh, hướng về bọn Lưu Hắc Tử hô lên.
“Sơn tặc nghe!”
“Các ngươi đã bị Tuần Phòng quân chúng ta vây chết!”
“Chúng ta có mấy ngàn huynh đệ!”
Huynh đệ Tuần Phòng quân la lớn: “Bây giờ ném xuống binh khí, hàng, có thể miễn chết!”
“...”
Đám người Lưu Hắc Tử rơi vào bao vây giờ phút này nhìn tướng sĩ Tuần Phòng quân dày đặc trong núi rừng chung quanh, trên trán bọn họ toát mồ hôi lạnh.
“Lưu gia, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?”
Bọn họ đây là lần đầu tiên gặp được tình cảnh hung hiểm như thế, trong lòng đều có chút hoảng, theo bản năng hỏi đầu lĩnh Lưu Hắc Tử.
Mắt Lưu Hắc Tử nhanh chóng nhìn chung quanh một lần, nuốt nước bọt. “Mẹ, gặp hạn rồi!”
Hắn vẫn luôn cẩn thận, ở trong núi rừng vì tránh ban ngày khói lửa bại lộ, cũng không dám nhóm lửa nấu cơm.
Nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, đám Tuần Phòng quân này làm sao tránh đi trạm gác của hắn, đột nhiên vây lên.
Lưu Hắc Tử không biết, tướng sĩ Tuần Phòng quân căn bản sẽ không đi những nơi dễ đi kia, đều là từ trong núi rừng bụi gai khắp nơi chui qua.
Cho nên các trạm gác kia hắn bố trí trở thành bài trí, chưa phát huy tác dụng nên có.
“Trá hàng đi!”
Lưu Hắc Tử sau khi nhìn một lần tình huống chung quanh, biết cứng rắn xông qua là không lao ra được.
“Giấu đoản đao đi!”
“Đợi lát nữa xem ánh mắt ta làm việc, bắt mấy tên làm quan!”
“Chỉ cần kẻ làm quan ở trong tay chúng ta, vậy chúng ta có thể chạy ra!”
Lưu Hắc Tử gọi mấy tâm phúc đến trước mặt mình, dặn dò bọn họ một phen.
Gia quyến của bọn họ đã từ một phương hướng khác dời đi, hắn dẫn theo các huynh đệ này chính là vì dẫn dắt quan binh rời đi.
Bây giờ tuy lâm vào vòng vây, Lưu Hắc Tử cũng không cam lòng bó tay chịu trói.
“Quân gia, đầu hàng thật sự miễn chết sao?”
Lưu Hắc Tử sau khi cùng người dưới trướng nhanh chóng bàn bạc đối sách, Thạch Trụ liền đứng lên hô lên.
“Yên tâm đi, Tuần Phòng quân chúng ta nói chuyện giữ lời!”
“Chỉ cần ném xuống binh khí, không dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vậy có thể miễn chết!”
“Vậy được, chúng ta bằng lòng quy hàng!”
“Quy hàng vậy thì ném binh khí xuống đất, hai tay ôm đầu, chậm rãi đi ra!”
“Được, chúng ta đều nghe quân gia!”
Lưu Hắc Tử đưa mát ra hiệu với huynh đệ dưới trướng, lúc này mới chậm rãi từ phía sau cây to ẩn thân đi ra, bộ dáng quy hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận