Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1717: Bảng hiệu! (1)

Chương 1717: Bảng hiệu! (1)Chương 1717: Bảng hiệu! (1)
Thôn dân thôn Chu gia đối mặt các binh sĩ Tả Ky quân này, chẳng những không chút e ngại cùng oán hận, ngược lại là khuôn mặt tràn đầy nụ cười đón chào.
“Hậu sinh, các ngươi khát nước rồi nhỉ?”
Có đại nương cầm ấm trà, bưng một chồng bát uống trà đi ra, rót nước trà cho binh sĩ Tả Ky quân cảnh giới. “Đại nương, không cần, chúng ta có túi nước rồi.”
Một tiếu quan vội cười uyển chuyển từ chối.
“Các ngươi khẳng định còn chưa ăn cơm, ta bây giờ về nhà nấu cơm cho các ngươi.”
Đại nương kia thấy binh sĩ Tả Ky quân không uống nước, lại muốn về nhà nấu cơm cho bọn họ.
“Đại nương, chúng ta lúc đến đây đã ăn rồi, ngài không cần phiền toái.” Tiếu quan cười nói: “Ngài mau ngồi ở bên kia nghỉ ngơi một chút đi.” “Các ngươi các hậu sinh này, khách khí cái gì.” Đại nương kéo tay tiếu quan nói: “Nếu không có Trương đại nhân, có các ngươi những hậu sinh này, trong nhà chúng ta bây giờ còn đang làm điền hộ cho người ta đó...” Khi đại nương kéo tiếu quan Tả Ky quân lải nhải điều tốt của bọn họ. Đại đa số thôn dân giờ phút này đã theo đội ngũ khua chiêng gõ trống, tụ tập đến cửa Dương gia.
“Trương đại nhân một nhân vật lớn như vậy, sao đột nhiên đến thôn chúng ta?” “Không biết, xem bọn họ khua chiêng gõ trống, hẳn là không phải chuyện xấu.”
“Bọn họ đến trong nhà Tang Môn tinh làm gì?”
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?” “Nhưng ta vừa rồi tựa như nhìn thấy Dương gia Nhị Lang.”
“Hắn theo phía sau Trương đại nhân, trên người mặc đều là quần áo tốt, nhìn qua rất uy phong.”
Các thôn dân đứng ở bên ngoài sân nhà xơ xác kia của Dương gia, kiêng mũi chân, vươn cổ nhìn ngó vào bên trong. Ở trong sân, Chu Thúy Nhi nâng một vị lão phụ nhân từ trong phòng đi ra.
“Lão ẩu (bà lão) ra mắt Trương đại lão gia...”
Lão phụ nhân chính là mẹ của Chu Thúy Nhi, vừa mắc bệnh một hồi, giờ phút này thân thể còn có một chút suy yếu.
Nhưng bây giờ đối mặt Trương Vân Xuyên một vị đại nhân vật như vậy, bà vần không dám có chút chậm trê. “Lão nhân gia, mau mau miễn lễ.” Trương Vần Xuyên bước lên phía trước hai bước, vội đỡ bà.
Chu Thúy Nhi chuyển cái ghế tới đầy, Trương Vân Xuyên đỡ lão phụ nhân ngồi xuống. Trương Vân Xuyên quan tâm hỏi: “Lão nhân gia, nghe nói ngài vừa bị bệnh một hồi, thân thể ngài bây giờ như thế nào?”
“Khỏe rồi, đã khỏe rồi.”
Đối mặt Trương Vân Xuyên hưng sư động chúng tới đây, lão phụ nhần trong lòng bất an, không biết đã xảy ra chuyện qì.
“Trương đại lão gia, không biết các ngươi đến nhà chúng ta có chuyện gì sao?”
Lão phụ nhân lo lắng nói: “Là đứa con không nân thân kia của ta ở bên ngoài phạm vào chuyện gì...”
“Ha ha hal”
Trương Vân Xuyên cười ha ha nói: “Lão nhân gia, ngài không cần lo lắng, con ngài không phạm vào chuyện gì, hắn đã lập công lớn!” 8A2”
Lão phụ nhân trong lúc nhất thời có chút không tin.
Trương Vần Xuyên nói xong, quay đầu hô: “Dương Nhị Lang, ngươi còn ngây ra đó làm gì, bước ra khỏi hàng!”
“Rõ!”
Dương Nhị Lang giờ phút này ở trong đội ngũ lên tiếng trả lời bước ra khỏi hàng, đi tới trước mặt lão phụ nhân.
“Me, con đã trở lại!”
Dương Nhị Lang mặc một bộ tỏa tử giáp hoàn mỹ, khoác chiến bào, nhìn qua uy phong lẫm liệt.
Hắn đi đến trước mặt lão phụ nhân, quỳ bịch xuống đất, dập đầu vài cái vang thật mạnh.
Lão phụ nhân vội vàng kéo tay Dương Nhị Lang, cẩn thận đánh giá khuôn mặt hắn.
Bà nhìn thấy vị tiểu tướng quân uy phong lâm liệt này, thế mà thật là con của bà.
“Con, thật là con sao?”
Bàn tay tràn đầy vết chai đó của lão phụ nhân vuốt ve khuôn mặt Dương Nhị Lang, thanh âm có chút run run. Mấy ngày trước nghe nói Tả Ky quân và Phục Châu quân chém giết tối tăm trời đất, không ít tướng sĩ Tả Ky quân chết trận. Dương gia mấy ngày nay đầu thấp thỏm lo âu, sợ bộ khoái trong huyện tới báo tang.
Phải biết rằng, nhà bọn họ vốn chỉ còn sót lại một nam đinh.
Nếu lại mất Dương Nhị Lang, vậy nhà liần thật sự suy sụp.
“Mẹ, là conl”
“Con chưa chết, con đã sống sót trở lại!”
Dương Nhị Lang cầm lẫy tay mẹ già, vẻ mặt kích động.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” “Con có bị thương không?”
“Con có giáp trụ bảo vệ, không bị thương.” “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
“Ta còn cho rằng con không về được...”
Lão phụ nhân ôm con mình, nước mắt đầm đìa.
Chu Thúy Nhi thấy em chồng mình đã trở lại, cũng vụng trộm lau nước mắt.
Nàng vốn đã bị nói là Tang Môn tỉnh, người em chồng này nấu lại có mệnh hệ gì, nàng liền thật sự không cách nào sống nữa.
Nàng mấy ngày nay vẫn luôn tại yên lặng cầu Bồ Tát phù hộ hắn bình an trở về.
“Me, đừng khóc, con không phải đã trở lại sao.” Dương Nhị Lang lau nước mắt của lão phụ nhân, mũi bản thân cũng cay cay, rơi nước mắt.
“Đại nương, ngài đã nuôi một đứa con tốt nha.”
Trương Vân Xuyên ở một bên mở miệng nói: “Dương Nhị Lang tác chiến dũng mãnh, một lần này đã lập công lớn.”
“Hôm nay ta cố ý đưa hắn trở và, chính là nói cho ngài tin tức tốt này.”
Trương Vân Xuyên phân phó đối với tham quân Vương Thừa An đi theo sau lưng: “Mang bảng hiệu tới.” Tham quân Vương Thừa An hướng phía sau vây tay, hai binh sĩ thân vệ đã nâng bảng hiệu trùm vải đỏ đi tới trước mặt.
Trương Vân Xuyên mở bảng hiệu ra, đây là một tấm bảng hiệu chế tác hoàn mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận