Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1333: Kéo dài (1)

Chương 1333: Kéo dài (1)
Vân Trung Quân cùng đệ tử của hắn rất thần bí, rất lợi hại, ở trong cảm nhận của dân chúng địa vị rất cao.
Người trung niên chắp tay nói với mọi người: “Ta đây là đi ngang qua nơi này, ra tay cứu giúp mà thôi, đã không sao, vậy ta cáo từ trước.”
Mọi người tránh ra một con đường, vẻ mặt cung kính.
Nam nhân cùng nữ nhân được cứu trợ thì quỳ ở trên mặt đất, lại dập đầu tạ ơn thật mạnh.
Lưu Ngọ Dương đệ tử Vân Trung Quân này ở trong ánh mắt tôn kính của mọi người thong dong rời khỏi.
Hắn tuy đi rồi, nhưng lại đã để lại ấn tượng phi thường tốt trong lưu dân đang làm việc.
Dù sao đệ tử của Vân Trung Quân cứu tử phù thương, chém yêu trừ tà, đã cứu không ít người.
Ở trong cảm nhận của dân chúng, đây đều là nhân vật thần tiên, bọn họ đặc biệt kính sợ cùng tôn trọng.
Lưu Ngọ Dương đệ tử Vân Trung Quân này ở sau khi rời khỏi chỗ đường cái làm việc, rẽ vào một đường nhỏ, chui vào một mảng rừng rậm.
Ở trong một chỗ lá cây khô của rừng rậm, hắn lật ra bọc hành lý của mình.
Hắn cởi quần áo vừa bẩn vừa hôi, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lại dán chòm râu giả.
Đang lúc hắn bận rộn, đột nhiên chung quanh truyền đến tiếng sột soạt.
“Ai!”
Lưu Ngọ Dương đột nhiên cảnh giác đưa ánh mắt về phía thanh âm truyền đến.
Sau khi thấy rõ người tới, hắn điên cuồng biến sắc.

Tiền tuyến Phục Châu, đàm phán giảng hòa vẫn đang tiếp tục.
Phương diện Phục Châu sư tử ngoạm, đòi năm ngàn vạn lượng bạc bồi thường, bằng không không đồng ý bãi binh giảng hòa.
Lê Hàn Thu vị Đông Nam Tiết Độ phủ Trưởng sử này hao hết võ mồm, lúc này mới chém bồi thường tới một ngàn năm trăm vạn lượng bạc.
Phải biết rằng Đông Nam Tiết Độ phủ tuy là địa khu giàu có nhất Đại Chu.
Các hạng thuế má thu vào một năm cũng mới vừa vặn một ngàn vạn lượng mà thôi.
Một lần này đánh trận hao phí vô số lương thực tiền bạc không nói, còn phải bồi thường nhiều bạc như vậy, Đông Nam Tiết Độ phủ có thể nói là tiền mất tật mang.
Đại công tử Giang Vĩnh Dương lúc ban đầu ý tưởng là cho phương diện Phục Châu một cái giáo huấn, gõ bọn họ một chút.
Nhưng ai biết thế cục chiến trường nghịch chuyển, làm bọn họ lâm vào bị động, không thể không cúi đầu cầu hòa.
Trong Vĩnh An phủ thành, trong một chỗ tiểu viện, Trưởng sử Đông Nam Tiết Độ phủ Lê Hàn Thu khuôn mặt đặc biệt tiều tụy.
Hai tùy tùng hộ vệ đứng ở cửa, lão đang thấp giọng dặn dò công việc với riêng một tùy tùng.
“Phương diện Phục Châu tuy đáp ứng giảm bạc bồi thường xuống một ngàn năm trăm vạn lượng, nhưng bọn họ lại yêu cầu chúng ta ở trong mười ngày lấy ra trước ba trăm vạn lượng tới đây.”
“Chỉ cần trong mười ngày gom đủ ba trăm vạn lượng bạc tới đây trước, bọn họ sẽ đồng ý bãi binh giảng hòa.”
Lê Hàn Thu sắc mặt nghiêm túc nói với tùy tùng: “Bọn họ nhìn như là cho chúng ta thời gian gom bạc, nhưng lại rắp tâm hại người.”
“Hôm nay lương thực trong quân tiền tuyến ta đã không nhiều.”
“Ta nhắm chừng mười ngày sau cho dù gom đủ ba trăm vạn lượng bạc cầm tới đây, vậy phương diện Phục Châu nhắm chừng lại sẽ đưa ra yêu cầu khác.”
“Mười ngày thời gian đủ để lương thảo trong quân chúng ta hao hết, đến lúc đó Phục Châu không cần đại quân tiến công, chúng ta sẽ tự mình sụp đổ!”
Trưởng sử Lê Hàn Thu nói với tùy tùng: “Ngươi sau khi trở về, nói cho đại công tử, đừng ôm tâm lý may mắn, cũng không cần gom bạc.”
“Không cần quản ta, bảo hắn lập tức chỉnh đốn binh mã phá vây!”
“Có thể mang về bao nhiêu binh mã, thì mang bấy nhiêu trở về!”
“Một trận này chúng ta tuy đã thua, chỉ cần có thể bảo tồn ba thành binh mã, vậy chúng ta còn có cơ hội khôi phục lại!”
“Nếu ở lại chỗ này, vậy sẽ có nguy hiểm toàn quân bị diệt!”
Lê Hàn Thu ở trong đàm phán với phương diện Phục Châu đã tỉnh ngộ lại.
Phương diện Phục Châu từ ban đầu sư tử ngoạm, đã căn bản không muốn giảng hòa.
Bọn họ sở dĩ đàm phán với mình, còn cố ý giảm bớt một ít bạc bồi thường.
Đơn giản là cho mình một ít ảo giác, để mình nghĩ lầm có thể đàm phán giảng hòa.
Trên thực tế bọn họ chính là vì kéo dài thời gian, đợi Đông Nam đại quân hao hết lương thảo, vậy chính là lúc bọn họ khởi xướng tổng tiến công!
Ở sau khi phản ứng lại, Lê Hàn Thu lập tức đáp ứng yêu cầu của Phục Châu, để ổn định phương diện Phục Châu.
Sau đó chuẩn bị phái tùy tùng lấy danh nghĩa trở về kiếm ngân lượng, mật báo, hướng đại công tử vạch trần âm mưu của Phục Châu.
Lê Hàn Thu hỏi tùy tùng: “Lời ta vừa rồi nói, ngươi đều nghe rõ rồi chưa?”
Tùy tùng nghiêm túc gật gật đầu: “Nghe rõ rồi.”
“Tốt lắm, ngươi thuật lại một lần nữa.”
Tùy tùng lập tức mang lời Lê Hàn Thu nói cho hắn, lần lượt thuật lại một lần.
Rất nhanh, Lê Hàn Thu liền ra khỏi cửa, gặp mặt Uy Vũ tướng quân Dương Văn Hậu lần nữa, lão giáp mặt yêu cầu quay về binh doanh kiếm ngân lượng.
Đối mặt Lê Hàn Thu thỉnh cầu muốn đi, Đại tướng quân Dương Văn Hậu mỉm cười, tiến hành uyển chuyển từ chối.
Dương Văn Hậu cười nói: “Trương đại nhân nhà ta nói, Lê đại nhân là khách, đã đường xa mà đến, nên ở trong Vĩnh An thành ta thêm mấy ngày.”
“Chuyện kiếm ngân lượng, phái một tùy tùng trở về báo một tiếng là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận