Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1556: Dây dẫn nổi (2)

Chương 1556: Dây dẫn nổi (2)Chương 1556: Dây dẫn nổi (2)
Cùng lúc đó, thanh niên các thôn chung quanh trốn đi không muốn làm dân phu cũng đầu từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía trấn Trúc Sơn.
Lưu Nhị Hổ làm gia tộc lớn nhất trấn Trúc Sơn, hắn ở các thôn tự nhiên cũng có một chút cơ sở ngầm của mình.
Khi thanh niên các thôn hướng về trấn Trúc Sơn tụ tập, hắn cũng thu được tin tức.
Nhiều thanh niên như vậy cầm binh khí tới đây, trong lòng hắn cũng chột dạ.
“Mau, bảo người trong nhà đầu tới trong huyện tránh một chút, đám điêu dân này sợ là muốn gây sự rồi!” Hắn vội gọi quản gia của mình, bảo quản gia dẫn theo gia quyến nhà mình đi tòa nhà trong huyện trước ở tạm mấy ngày.
“Lão gia, một ít điêu dân mà thôi, sợ bọn hắn làm gì.”
“Ngươi biết cái gì!”
“Đám điêu dân này to gan lớn mật, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!” Lưu Nhị Hổ nói với quản gia: “Đúng rồi, mang vàng bạc hành lý trong phòng thu chi cũng đều mang theo, đi nhanhl”
“Vâng!”
Quản gia nghe vậy, lập tức vội vàng đi.
Lưu Nhị Hổ sau khi hít sâu một hơi, liên đi đông viện, gõ cửa Chu thư lại trong huyện phái xuống. Ở trong đông viện, ba bộ khoái đã rời giường.
Nhưng Chu thư lại đêm qua cùng hai nha hoàn của nhà Lưu Nhị Hổ đại chiến lăn lộn đến nửa đêm, giờ phút này còn đang ngủ ngáy khò khò.
“Làm phiền các ngươi đánh thức Chu đại nhân, cứ nói có lượng lớn điêu dân cầm binh khí đến trấn Trúc Sơn, chỉ sợ sắp gây chuyện, xử trí như thế nào, xin Chu đại nhân nói cho biết.”
Lưu Nhị Hổ chắp tay với ba bộ khoái đang ăn sáng, bảo bọn họ đi gọi Chu thư lại tỉnh dậy.
Bọn họ biết được có lượng lớn điêu dần gây sự, tự nhiên không dám chậm trễ, vội đánh thức Chu thư lại đang ngủ say. Chu thư lại lăn lộn nửa đêm, giờ phút này còn chưa khôi phục nguyên khí đâu.
Ở sau khi nghe Lưu Nhị Hổ kể một phen, vẻ mặt đặc biệt thiếu kiên nhần.
“Một đám điêu dân mà thôi, sợ cái gì!”
“Không thể nuông chiều bọn hắn!” “Hôm nay thỏa hiệp, vậy bọn hắn về sau lại quậy chẳng lẽ còn phải thỏa hiệp hay sao? ?“
Chu thư lại trực tiếp nói với Lưu Nhị Hổ: “Ngươi mang nhân mã các hộ lớn của thôn trấn đầu tập kết lại, chỉ cần điêu dân dám đến, trực tiếp đánh cho tai” “Chỉ cần không đánh chất người, vậy không có việc gì!”
“Sau khi đánh bọn họ một trận, mang những kẻ dẫn đầu kia toàn bộ bắt lại, đưa đến trên chiến trường!” “Vâng!”
Lưu Nhị Hổ ở sau khi được Chu thư lại phân phó một phen, nhanh chóng lại phái người đi các nhà liên lạc.
Ở trấn Trúc Sơn đều là nhà giàu có có cửa hàng, có lượng lớn ruộng đất ở vùng này.
Bọn họ tuy so ra kém người trong huyện, nhưng so với những người dần bình thường kia mà nói, ăn uống lại là không lo.
Hôm nay Chu thư lại cũng lên tiếng muốn bọn họ bỏ người hỗ trợ, bọn họ tự nhiên không dám đắc tội Chu thư lại.
Bọn họ đều mang gia định hộ viện của mình phái hất ra ngoài, bảo bọn họ nghe theo Lưu Nhị Hổ chỉ huy, xem như nể mặt Chu thư lại.
Không bao lâu, dưới trướng Lưu Nhị Hổ đã tụ tập nhà giàu, bang phái trong trấn Trúc Sơn cùng với tiểu nhị các cửa hàng các loại tổng cộng khoảng hai trăm người.
Lưu Nhị Hổ nhìn hai trăm người đông nghìn nghịt tụ tập ở bên ngoài tòa nhà của mình, trong lòng có thêm vài phần tự tin.
“Mang hơn mười bộ cung săn trong nhà đầu lấy ra, giao cho ai biết dùng!”
“Mang hơn mười con chó săn cũng dắt ra!”
Lưu Nhị Hổ nhìn mọi người, nói: “Hôm nay có điêu dân muốn gây chuyện!”
“Bọn hắn đây là đã nể mặt mà không biết điều!”
“Chu đại nhân đã lên tiếng, sau khi bọn hắn đến đây, trực tiếp đánh cho ta, không đánh chết vậy đều không có việc gì!”
“Sau khi đánh xong, mang bọn hắn đầu giữ lại, trói chặt cho ta, đến lúc đó đưa lên chiến trường!”
Lưu Nhị Hổ dừng một chút, nói: “Hôm nay phàm là ai tham dự, Lưu Nhị Hổ ta cho mỗi người ba mươi đồng tiền thưởng!”
“Tiền tài cướp đoạt từ trên thân đám điêu dân kia, ta không lấy một đồng nào, ai lục soát chính là của người đó!”
“Lưu lão gia hào phóng!”
“Tốt!”
Lời của Lưu Nhị Hổ khiến mọi người hoan hô một phen.
Bọn họ rất nhiều người đều là một ít gia đinh, chủ nhà bao ăn bao ở, mỗi tháng cũng mới cho một trăm đồng tiền tiêu vặt.
Bây giờ đánh một trận đã cho ba mươi đồng, nói không chừng bọn họ còn có thể từ trên thân đám điêu dần này cướp đoạt một ít, mọi người đều rất hưng phấn.
“Lão gia, đám điêu dân kia tới rồi!” Khi Lưu Nhị Hổ đang phát biểu với nhân thủ tụ tập lại, có một gia đỉnh vội vã đến, lớn tiếng bẩm báo tình huống.
Lưu Nhị Hổ nghe vậy, đáy mắt hiện lên một mảng tàn nhân.
“Được, đi gặp bọn hắn một chút!” Lưu Nhị Hổ vung tay, dẫn theo đám người đông nghìn nghịt hướng về bên ngoài trấn Trúc Sơn mà đi.
Giờ phút này ở trên đường lớn ngoài trấn Trúc Sơn, thanh niên các thôn hội tụ đến ước chừng có hơn một ngàn người, người đông thế mạnh.
Bọn họ cầm liêm đao búa đòn gánh côn bổng, ở dưới Đỗ bán tiên dẫn dắt, khí thế hùng hổ. Lưu Nhị Hổ dẫn theo người ra khỏi thôn trấn, phóng mắt nhìn lại đông nghìn nghịt một mảng, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
“Bọn hắn sao nhiều người như vậy?” Trong lòng Lưu Nhị Hổ có chút chột dạ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận