Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1296: Ban thưởng (2)

Chương 1296: Ban thưởng (2)
“Tả Kỵ quân Hỏa Tự doanh Đô úy Lâm Uy, thưởng mười mẫu ruộng tốt Võ gia trang huyện Lâm Chương!”
“Tả Kỵ quân Thủy Tự doanh Đô úy Khương Khánh, thưởng mười mẫu ruộng tốt Lưu gia thôn huyện Lâm Chương!”
“Tả Kỵ quân Thủy Tự doanh binh sĩ Lữ Nhị Cẩu, thưởng mười mẫu ruộng tốt Trương gia thôn huyện Lâm Chương!”
“...”
Tham quân Vương Lăng Vân trước mặt mọi người tuyên bố tên quan quân cùng binh sĩ được thưởng đất.
“Ta có đất rồi, ta có đất rồi!”
“Đa tạ Đô đốc đại nhân!”
Ở trong đội ngũ của Tả Kỵ quân, có người nghe được tên mình, vui quá mà khóc, lập tức quỳ một gối xuống lớn tiếng nói lời cảm tạ.
“Đa tạ Đô đốc đại nhân ban ruộng!”
“Đại ân đại đức của Đô đốc đại nhân, trọn đời không quên!”
“...”
Trong đội ngũ không ngừng có binh sĩ quỳ một gối xuống cảm tạ, làm binh sĩ chung quanh hâm mộ không thôi.
Các binh sĩ được thưởng kia đều là người ngày thường chịu được vất vả, lúc đánh trận dũng cảm, rất được binh sĩ khác kính trọng.
Một lần này bọn họ đạt được phần thưởng, người khác đều tâm phục khẩu phục.
Hàng ngàn dân chúng vây xem náo nhiệt.
Thấy Đô đốc Tả Kỵ quân Trương Đại Lang thật sự phân cho các binh sĩ này đất đai, điều này làm rất nhiều người cảm giác như là nằm mơ.
“Trương Đô đốc này thật sự là người tốt!”
“Hắn thế mà thật sự chia đất đai mình mua cho binh sĩ dưới trướng.”
“Ta nếu là đi tòng quân, nói không chừng về sau cũng có thể được chia đất thì sao.”
Có dân chúng nhìn thấy binh sĩ Tả Kỵ quân đạt được đất đai, bọn họ đỏ mắt, đồng thời một ít người tâm tư cũng bắt đầu linh hoạt.
Đặc biệt các lưu dân Quang Châu Tiết Độ phủ chạy tới, bọn họ bây giờ cũng khát vọng gia nhập Tả Kỵ quân, để đạt được một phần đất đai thuộc về mình.
Lưu dân Tiêu Chính Minh đứng ở trong đám người, nhìn thấy nơi xa Tả Kỵ quân đang chia đất, ánh mắt hắn lộ ra một tia sáng.
“Trương Đô đốc này thủ đoạn tốt!”
Tiêu Chính Minh lẩm bẩm: “Hắn lấy ra đất đai thưởng cho tướng sĩ có công, vậy về sau Tả Kỵ quân một khi gặp chiến trận chém giết, binh sĩ chắc chắn xung phong hãm trận, hung hãn không sợ chết!”
Tiêu Chính Minh quá rõ địa vị của đất đai ở trong cảm nhận của dân chúng cùng binh sĩ.
Có thể nói đất đai là mệnh căn của bọn họ.
Đừng nói dân chúng bình thường, những người làm ăn kia kiếm được bạc, cũng sẽ cầm đi mua đất.
Bạc tiêu rồi là mất.
Nhưng đất đai thuộc loại tài sản vĩnh cửu, đó là có thể truyền cho đời sau.
Ai có được càng nhiều đất đai, vậy cái gì cũng không làm, nằm thu địa tô đã đủ để tiêu dao khoái hoạt cả đời.
Bởi vậy mỗi người đều có cảm tình đặc thù đối với đất đai.
Bây giờ Đô đốc Tả Kỵ quân Trương Đại Lang chia đất đai cho tướng sĩ Tả Kỵ quân, tướng sĩ Tả Kỵ quân có được gia sản có thể an thân lập mệnh.
Vậy bọn họ khẳng định sẽ thề sống chết nguyện trung thành với Trương Đại Lang.
“Trương Đô đốc này mang hơn năm vạn mẫu đất một lần thưởng toàn bộ ra ngoài, bại gia cũng không phải bại như vậy nha.”
So với Tiêu Chính Minh tán thành, đồng bạn của hắn không ngừng lắc đầu, cảm thấy quá đáng tiếc.
Đây chính là hơn năm vạn mẫu đất, vậy thu địa tô phải thu bao nhiêu?
Trương Đại Lang này mắt cũng không chớp một lần đã chia ra ngoài, cái này làm bọn họ quả thực khó có thể lý giải.
“Ngươi biết cái gì.”
Tiêu Chính Minh nhìn Trương Đại Lang đứng trên thành lâu nơi xa, vẻ mặt phấn chấn nói: “Hắn không để vào mắt năm vạn mẫu đất, nói rõ hắn có dã tâm cùng mưu đồ lớn hơn nữa.”
“Không có khả năng nhỉ?”
“Trương Đại Lang này bây giờ đã là Đô đốc Tả Kỵ quân, lại sắp cưới con gái của Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành.”
“Hắn là muốn quyền thế có quyền thế, muốn bạc có bạc, ngươi nói hắn còn có dã tâm cùng mưu đồ, vậy hắn chung quy không có khả năng muốn làm Tiết Độ sứ chứ?”
Sau khi nghĩ đến đây, mấy người lại đều lắc lắc đầu, bọn họ cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.
Dù sao Trương Đại Lang bây giờ có thân phận có địa vị, không cần thiết đi mạo hiểm.
Tiêu Chính Minh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hắn có muốn làm Tiết Độ sứ hay không ta không biết, dù sao ta cảm thấy hắn nhất định mưu đồ không nhỏ.”
Tiêu Chính Minh tuy trong lúc nhất thời đoán không ra suy nghĩ của vị Trương Đô đốc này, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, vị Trương Đô đốc này chí hướng không nhỏ.
Dù sao dọc theo đường đi, hắn nhìn thấy là Tả Kỵ quân quân kỷ nghiêm minh, không mảy may tơ hào.
Hắn nghe được cũng đều là Trương Đô đốc hạ lệnh phú hộ trả đất đai lừa gạt cướp bóc của dân chúng, thanh tra bản án cũ năm xưa những việc này.
Hắn cảm thấy Trương Đại Lang nếu không có dã tâm, căn bản không cần thiết đi làm những việc này tốn sức không được lòng, còn đắc tội với người ta.
Hành vi của Trương Đại Lang bây giờ, chính là vì tích góp thanh danh, mua chuộc lòng dân.
Thông qua chính hắn nhìn thấy nghe thấy, hắn cảm thấy mình đến Hải Châu đến đúng rồi.
Nhìn từ những việc kia hắn làm, Trương Đại Lang này tuy xuất thân hàn vi, nhưng lại tài cán xuất chúng, hôm nay lại có dã tâm, cho thêm thời gian, chắc chắn một bước lên trời.
Đám người mình dù sao đã hoàn toàn không còn gì cả, nếu có thể tùy tùng bên cạnh Trương Đại Lang, nói không chừng thật sự có thể làm ra một phen sự nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận