Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1790: Giải thích nghỉ hoặc! (1)

Chương 1790: Giải thích nghỉ hoặc! (1)Chương 1790: Giải thích nghỉ hoặc! (1)
Trương Vân Xuyên tiếp nhận nước trà uống một hớp lớn, sau đó ôm Tô Ngọc Ninh vào trong lòng.
“Vẫn là phu nhân săn sóc ta nha, đến, hôn một cái”
Tô Ngọc Ninh vặn vẹo vòng eo của mình, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía cửa, gắt giọng: “Ai da, ban ngày ban mặt, có cần mặt mũi hay không, cẩn thận để người ta thấy “
“Ai dám nhìn, ta thu thập người đó!”
Trương Vân Xuyên cố hôn Lên, làm cho Tô Ngọc Ninh sắc mặt đỏ bừng. Tô Ngọc Ninh đẩy ra Trương Vân Xuyên, đưa tay lau, tức giận nói: “Làm trên mặt ta đầy nước miếng rỗi”
Sau khi hai người đùa giðỡn một phen, Tô Ngọc Ninh tò mò ôm cổ Trương Vân Xuyên hỏi: “Chàng nhiệt tình chiêu đãi Uông Trường Khôi kia như vậy.”
“Chẳng lẽ chàng thật sự muốn ngả về phía Giang Vĩnh Vân?”
Trương Vân Xuyên lắc lắc đầu: “Phu quân của nàng bây giờ muốn địa bàn có địa bàn, muốn binh có binh, nàng cảm thấy ta sẽ cống hiển cho Giang Vĩnh Vân không có chí lớn kia sao?” “Ta bây giờ cố ý nói muốn đầu nhập vào hắn, chẳng qua là kế hoãn binh, vì ổn định hắn mà thôi”
Trương Vân Xuyên giải thích: “Chúng ta bây giờ đang rất cần thời gian tích tụ lực lượng, cần phòng ngừa hắn lúc này chơi xấu đối với chúng ta”
Giang Vĩnh Vân tuy năng lực không ra làm sao, nhưng lại thích âm thầm gây chuyện. Trương Vân Xuyên hắn không sợ chính diện đánh trận với Giang Vĩnh Vân, nhưng người ta nếu chơi kế âm hiểm, vậy thật đúng là khó lòng phòng bị.
Người ta tốt xấu gì cũng là trưởng sử Đông Nam tiết độ phủ, hôm nay nắm giữ quyền lớn.
Tài nguyên gã có thể điều động không phải là mình có thể so sánh.
Chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.
Cho nên hắn bây giờ cố ý phóng thích một phát đạn sương khói, chính là ổn định Giang Vĩnh Vân, để gã nghĩ lầm mình sẽ đầu nhập qua, để gã giảm bớt các loại động tác nhỏ đối với mình. “Vẫn là chàng khôn khéo nhất”
Tô Ngọc Ninh sau khi nghe xong Trương Vân Xuyên nói, vươn ngón tay chọc chọc lên ngực hăn, trong lòng thở phào nhẹ nhốm một hơi. Nàng quả thật lo lắng phu quân nhà mình vì một ít ích lợi cực nhỏ trước mặt, từ bỏ tiền đồ sáng sủa.
Khi Trương Vân Xuyên đang ở trong phòng cùng Tô Ngọc Ninh chàng chàng thiếp thiếp, Lương Đại Hổ sải bước đi vào phủ đại đô đốc Tả Ky quân.
“Tôn huynh đệ, đại nhân ở bên trong không?”
Lương Đại Hổ hướng đô úy Tôn Lôi đứng bên ngoài hỏi. “Có đấy”
“Vậy làm phiến ngươi thông bẩm một tiếng”
“Lương đại nhân chờ chút.” Tô Ngọc Ninh nghe được bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, vội dời móng vuốt của Trương Vân Xuyên ra, từ trong lòng hắn giấy thoát. Nàng đứng lên, sửa sang lại một phen quần áo bị nhăn của mình, trên mặt tràn ngập màu đỏ ửng.
“Cốc cốc!”
“Đại nhân, Lương Đại Hổ đại nhân cầu kiến”
Tiếng của đô úy Tôn Lôi từ bên ngoài truyền đến. Trương Vân Xuyên nhìn Tô Ngọc Ninh đang mặt ứửng đỏ một cái, cười cười, sau đó nói: “Bảo hăn vào đi” “Vâng!” “Ta đi phòng bếp xem chút” Tô Ngọc Ninh biết Trương Vân Xuyên cần bàn việc, hiểu chuyện cáo từ rời khỏi. Ở cửa, Tô Ngọc Ninh đụng phải Lương Đại Hổ sải bước đi đến.
“Tẩu tửi”
Lương Đại Hổ nhìn thấy Tô Ngọc Ninh cũng có mặt, lập tức cười chào hỏi.
“Đại Hổ huynh đệ, Đại Lang ở bên trong chờ ngươi đó, mau vào đi.”
Tô Ngọc Ninh mỉm cười gật gật đầu với Lương Đại Hổ: “Ta đi đun cho các ngươi một ấm trà nóng”
“Đa tạ tấu tử”
“Người trong nhà, có cái gì cảm tạ với không cảm tạ, mau vào đi”
“Vâng!”
Lương Đại Hổ sau khi nói vài câu với Tô Ngọc Ninh, lúc này mới cất bước vào phòng. “Bái kiến đại ca!”
Lương Đại Hổ tùy tiện hướng về phía Trương Vân Xuyên chắp tay hành lê. Trương Vân Xuyên đánh giá Lương Đại Hổ vài lần, mỉm cười chỉ chỉ ghế dựa: “Đại Hổ, ngồi ——”
“Vâng!”
Lương Đại Hổ cũng không khách khí, xoay người ngồi xuống.
“Có việc?”
“SỐ.
“Chuyện øì thế, nói đi” Lương Đại Hổ gãi gãi đầu, có chút khó hiểu nói: “Đại ca, vẫn là chuyện trấn thủ sứ phủ Lâm Xuyên kia.” Trương Vân Xuyên cười tủm tỉm hỏi: “Có vấn đề gì sao?” “Đại ca, ta thấy Giang Vĩnh Vân tiểu tử đó không có ý tốt”
“Hắn mang chúng ta đều điều đến nơi khác, đó là muốn suy yếu Tả Ky quân chúng ta nha”
“Chúng ta nếu đều không ở Tả Ky quân, vậy nếu có chuyện øì, chúng ta muốn hồ trợ cũng không có biện pháp.”
“Ta vốn không muốn tiếp công việc này.” Lương Đại Hổ đi thẳng vào vấn đề nói: “Nhưng ngươi vì sao còn bảo chúng ta tiếp công việc này, ta có chút khó hiểu, xin đại ca giải thích nghi hoặc!”
“Thì ra là chuyện này à” Trương Vân Xuyên nhìn Lương Đại Hổ một cái, cười hỏi Lại: “Như thế nào, giáo úy này làm lâu rồi, bây giờ cho ngươi làm trấn thủ sứ phủ Lâm Xuyên, ngươi còn không vui?”
“Chê quan nhỏ?”
Lương Đại Hổ lập tức phản bác: “Đại ca xem ngươi nói Lời này.”
“Ngươi cho dù bảo ta đi làm đội quan, vậy ta cũng không chê quan nhỏ.”
“Nhưng chức quan này là Giang Vĩnh Vân phong, vậy chức quan lớn nữa, ta làm cũng không yên tâm nha” “Ta vẫn muốn đi theo bên cạnh ngươi, trước yên sau ngựa ta cũng bằng lòng” Trương Vân Xuyên cười mắng: “Xem ngươi cái tiền đồ này, ngươi đây là heo rừng không ăn được cám tốt nha ——” Lương Đại Hổ cười khờ nói: “Ta chỉ chút năng lực như vậy, để ta làm quan to, ta thực không được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận