Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 726: Đầu hàng (1)

Chương 726: Đầu hàng (1)
Đối mặt đám tiểu nhị cùng hộ vệ đằng đằng sát khí này, binh sĩ Tả Kỵ quân còn sót lại bị dọa sợ mất vía, nghiêng ngả lảo đảo hướng về nơi xa bỏ chạy.
Bọn họ ở nơi này thủ vệ hơn mười năm, đừng nói là bị tập kích, ngay cả giặc cỏ cũng không dám tới gần nơi này.
Bọn họ đóng quân ở nơi này, đó là để chấn nhiếp.
Nhưng bây giờ thế mà có người dám làm điều cấm kỵ, dám công kích nơi này.
Binh sĩ Tả Kỵ quân đang trực không chút phòng bị một hiệp đã bị đánh cho thất linh bát lạc.

“Giết!”
Huynh đệ Đông Nam nghĩa quân ngụy trang trở thành tiểu nhị cùng hộ vệ đoàn xe vận lương cầm binh khí, đánh tan Tả Kỵ quân thủ vệ trạm gác.
Bọn họ như thủy triều hướng về cổng kho lương ùa đi, khí thế như cầu vồng.
Binh sĩ Tả Kỵ quân buồn ngủ chờ đổi gác đều có chút ngây dại.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí kia của huynh đệ Đông Nam nghĩa quân, binh sĩ Tả Kỵ quân nhất thời hoàn toàn hết buồn ngủ.
“Địch tập kích!”
“Địch tập kích!”
Một binh sĩ Tả Kỵ quân đứng ở đầu tường sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy về phía cái chuông to báo động.
Hắn bắt được cây gỗ treo, dùng sức đập về phía cái chuông to tám trăm năm cũng chưa từng vang.
“Coong ——”
Tiếng chuông nặng nề lâu dài quanh quẩn ở trên không kho lương, hướng về nơi xa truyền ra.
Một tiếu quan Tả Kỵ quân phụ trách lớp cổng thứ hai quần áo không chỉnh tề từ trong một căn nhà lao ra.
Hắn xuyên thấu qua cổng, thấy được một đám người đông nghìn nghịt đang tràn đến, hắn hít thở có chút dồn dập.
“Mau đóng cửa!”
“Mau lên!”
Hắn hầu như là gào thét ra lệnh binh sĩ Tả Kỵ quân bối rối.
Mấy binh sĩ Tả Kỵ quân nghiêng ngả lảo đảo chạy vội qua, muốn đóng lại cánh cửa gỗ dày nặng.
“Coong ——”
“Coong ——”
Tiếng chuông cảnh báo không ngừng quanh quẩn, các binh sĩ Tả Kỵ quân đóng ở trong kho lương từ các nơi phòng ốc chạy ra, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Kho lương từ khi thành lập đến bây giờ, đã chưa từng gặp tập kích.
Bây giờ đột nhiên nghe được tiếng chuông cảnh báo, có vài binh sĩ Tả Kỵ quân không biết tình huống còn đang lớn tiếng mắng, cảm thấy là ảnh hưởng bọn họ ngủ.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy vài tên binh sĩ Tả Kỵ quân vừa lăn vừa bò từ ngoài cửa chạy vào.
Khi nhìn thấy rất nhiều người không biết thân phận xung phong đến, bọn họ lúc này mới ý thức được, xảy ra việc lớn rồi.
“Lấy binh khí, chuẩn bị nghênh chiến!”
Tiếu quan Tả Kỵ quân bất chấp xỏ giày của mình, hắn đứng ở trên bậc thang, đang lớn tiếng gào rống.
Các binh sĩ Tả Kỵ quân như mộng mới tỉnh lúc này mới vội vội vàng vàng xoay người chạy về phía chỗ ở của mình, muốn đi lấy vũ khí nghênh địch.
Cửa gỗ dày nặng ở trong tiếng kẽo kẹt chậm rãi đóng lại.
Vài tên binh sĩ Tả Kỵ quân đẩy cửa gỗ dùng cả sức bú mẹ, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
“Mau!”
“Ép lên!”
Đám người Lương Đại Hổ cất bước như bay, hướng về cổng chậm rãi đóng lại chạy như điên.
Mới vừa rồi một huynh đệ đột nhiên bại lộ, quấy rầy tiết tấu tiến công của bọn họ.
Nếu là cổng đóng lại, bọn họ lại phải tốn càng nhiều thời gian hơn, trả giá càng nhiều thương vong hơn mới có thể đánh vào kho lương.
“Mã Đại Lực!”
“Nhắm chuẩn cẩu quan binh ở cửa bắn tên cho ta!”
Bàng Bưu thở hồng hộc sải bước chạy về phía trước, hắn vươn cổ hô to.
Thần tiễn thủ Mã Đại Lực cùng mấy cung thủ sải bước chạy tới cánh, giơ cung cài tên, hướng về phía cổng buông dây cung.
“Vù!”
“Đốc!”
Mũi tên đầu tiên của Mã Đại Lực hầu như là sát gò má một binh sĩ Tả Kỵ quân lướt qua, đâm mạnh vào cửa gỗ dày nặng, cắm sâu vào gỗ.
Binh sĩ Tả Kỵ quân kia ngẩn ra, hắn đưa tay sờ sờ gò má mình, mũi tên cọ ra một vết máu.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong mắt một mũi tên đang nhanh chóng phóng to.
Hắn hoảng sợ muốn tránh né.
“Phập!”
Nhưng mũi tên mạnh mẽ trực tiếp xuyên thấu cổ hắn.
“Phốc ——”
Binh sĩ Tả Kỵ quân này thân hình loạng choạng, ngã thẳng tắp xuống đất, mũi tên trên cổ còn đang khẽ rung động.
“Đốc đốc!”
“Phốc!”
Toàn bộ mũi tên của cung thủ Đông Nam nghĩa quân đều tập trung hướng về cổng mà bắn.
Rất nhiều mũi tên trượt, nhưng vẫn có binh sĩ Tả Kỵ quân ý đồ đóng cửa trúng tên ngã ở trên mặt đất thống khổ kêu rên.
Đối mặt từng mũi tên rít gào mà đến, dọa mấy binh sĩ Tả Kỵ quân khác trốn ra sau cổng.
Ngay tại thời gian chậm trễ này, Lương Đại Hổ đã đi trước làm gương, lao tới cổng.
“Chết!”
Hắn hung hăng ném mạnh ra cây rìu trong tay, trực tiếp khảm vào ngực một binh sĩ Tả Kỵ quân.
Binh sĩ Tả Kỵ quân kia nhìn cây rìu cắm vào ngực mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ mềm nhũn ngã xuống đất.
Lương Đại Hổ sải bước lao về phía binh sĩ Tả Kỵ quân kia, một gã Tả Kỵ quân bên cạnh thấy thế, trường đao trong tay bổ về phía Lương Đại Hổ.
Lương Đại Hổ nghiêng người một cái tránh thoát trường đao rít gào lao tới.
Hắn quát to một tiếng, cất bước ép sát đến trước mặt tên Tả Kỵ quân này, hắn túm tóc đối phương, đầu gối gập lại húc lên trên.
“Rắc!”
Đầu gối cùng cằm binh sĩ Tả Kỵ quân va chạm, ở trong tiếng xương cốt vỡ vụn thanh thúy, cằm của binh sĩ Tả Kỵ quân kia lập tức biến hình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận