Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1835: Tình thế hỗn loạn!

Chương 1835: Tình thế hỗn loạn!Chương 1835: Tình thế hỗn loạn!
Nhưng bây giờ thế cục được nghịch chuyển, bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có cơ hội mới!
Bây giờ Phục Châu hậu viện bốc hỏa, các bộ Phục Châu quân đã chiếm lĩnh Đông Nam tiết độ phủ hôm nay sĩ khí chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ở dưới đám người Trương Vân Xuyên cố ý tuyên truyền, binh sĩ Phục Châu quân đã biết được tình huống trong nhà bọn họ, nhớ nhà sốt ruột, căn bản không có ý chí chiến đấu tiếp tục chinh chiến. Phục Châu bọn họ đã Lâm vào trong chiến hỏa, binh sĩ Phục Châu tướng lo lắng an nguy của vợ con già trẻ trong nhà.
Bọn họ bây giờ hận không thể mọc một đôi cánh bay trở về.
Phục Châu Uy Vũ quân đại tướng quân Dương Văn Hậu cũng lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan.
Muốn từ bỏ phủ Ninh Dương cùng phủ Đông Sơn tới tay, hắn không cam lòng.
Nhưng hậu phương cũng không còn, Ninh vương cũng đã chết.
Hắn chiếm lĩnh phủ Đông Sơn cùng phủ Ninh Dương lại có lợi gì đâu?
Mắt thấy đào binh dưới trướng càng ngày càng tăng, áp lực của hắn cũng rất lớn. Cũng may hắn nhận được mệnh lệnh rút quân của thế tử Triệu Vĩnh Thọ, cho nên không chút do dự từ bỏ địa bàn hai phủ đã chiếm lĩnh, chuẩn bị đưa quân về Phục Châu.
Phục Châu Uy Vũ quân đại tướng quân Dương Văn Hậu căn bản không để ý tới Giang Vĩnh Dương giữ lại, trực tiếp hạ lệnh cướp đoạt mọi thứ có thể mang đi, chuẩn bị rút quân.
“Hay, hay lắm!”
Trương Vân Xuyên cầm tình báo, đọc đi đọc lại mấy lần, cao hứng ởi qua đi lại ở trong phòng.
“Phục Châu quân bây giờ rút, vậy cái gọi là nghĩa quân của Giang Vĩnh Dương liền không có chỗ dựa, thu thập bọn họ dễ như trở bàn tay!” “Chúng ta chỉ cần nhân cơ hội chiếm lĩnh phủ Đông Sơn và phủ Ninh Dương, vậy thực lực chúng ta sẽ tiến một bước tăng cường!” Hai nơi này chính là nội địa của Đông Nam tiết độ phủ, đại đa số địa phương đều là đồng bằng màu mỡ bằng phẳng, thôn trang dày đặc, dân cư đông đúc.
Nếu là bọn họ có thể nuốt hai nơi này, vậy hắn có thể đứng ngang hàng với Đông Nam tiết độ phủ.
“Đi, chúng ta đến cách vách đi!”
Trương Vân Xuyên nói xong, bước ra khỏi phòng ăn, đi về phía một gian phòng càng thêm rộng rãi ở bên cạnh. Tỉ trưởng Quân Tình tỉ Điền Trung Kiệt theo sát sau đó. Trong phòng, mấy chục thư lại, tham quân Tả Ky quân mặc thường phục đang bận rộn.
“Đại nhân!”
Quân pháp tuần sát sứ trực ban kiêm nhiệm tỉ trưởng Quân Pháp tỉ Trịnh Trung sau khi nhìn thấy Trương Vân Xuyên, vội đứng dậy hành lễ. Trương Vân Xuyên đi đến trước tấm bản đồ lớn treo tường, quay đầu hỏi Trịnh Trung trực ban: “Bây giờ đệ nhất quân đoàn của chúng ta đã đến nơi nào?”
Trịnh Trung chỉ vào một điểm đen nhỏ trên bản đổ, nói: “Đệ nhất quân đoàn của chúng ta mấy ngày trước đã phụng mệnh xuất phát đi trú đóng trấn Trường Nhạc phủ Đông Sơn ở lân cận” Lúc trước Quân Tình ti báo lên Phục Châu quân phủ Đông Sơn, phủ Ninh Dương ở khắp nơi cướp đoạt tiền tài, có thể muốn rút lui.
Trương Vân Xuyên đã làm ra bố trí, phái ra đệ nhất quân đoàn của Lương Đại Hổ hướng nam di động.
Cùng lúc đó, hắn cũng phát ra mệnh lệnh cho Hải Châu bên kia, yêu cầu phương diện Hải Châu chú ý thế cục, phối hợp bọn họ tác chiến thu phục địa bàn đã mất. Chỉ là Trương Vân Xuyên không ngờ Phục Châu quân chuẩn bị rút lui nhanh như vậy.
“Truyền lệnh cho Đại Hổ, bảo hắn lập tức dẫn dắt đệ nhất quân đoàn Tả Ky quân chúng ta vượt qua biên giới, tiến vào phủ Đông Sơn!” “Nói cho bọn Đại Hổi!” Trương Vân Xuyên lớn tiếng nói: “Nhiệm vụ của đệ nhất quân đoàn bọn họ không phải truy kích Phục Châu quân, mà là ở sau khi Phục Châu quân rút lui, nhanh chóng cướp lấy cùng tiếp quản các nơi thành trấn!” “Một khi gặp lực lượng vũ trang địa phương muốn ngăn trở chúng ta thu phục địa bàn đã mất, trực tiếp tiêu diệt ngay tại chỗ cho tai” “RõI”
Trịnh Trung trực ban lập tức phân phó một tiếng đối với một tham quân.
Tham quân kia lập tức nâng bút, “soạt soạt” viết một phần thư mật, sau khi thổi khô nét mực, đưa cho Trương Vân Xuyên ký tên đóng dấu.
Trương Vân Xuyên sau khi đối chiếu đơn giản bản mật mã đọc một lần, lập tức nhấc bút ký tên, lại mang tới đại ấn đóng lên con dấu đỏ tươi.
“Phái khoái mã đưa tới đệ nhất quân đoàn!”
Trịnh Trung giao nó cho tham quân kia, tham quân đi ra ngoài, rất nhanh đã có vài khoái mã nhanh như điện chớp rời khỏi một chỗ trú đóng tạm thời.
“Phục Châu Dương Văn Hậu Uy Vũ quân bây giờ tổng binh lực có hơn năm vạn người.”
Trương Vân Xuyên ở trong phòng đi qua ởi lại, sau đó nói: “Bọn hắn một khi hội hợp cùng bộ đội sở thuộc Phục Châu binh mã sứ Hà Viễn Trung, để bọn hắn quay trở về Phục Châu, đó chính là thả hổ về rừng!”
“Đông Nam tiết độ phủ chúng ta không phải nhà bọn hắn, không phải bọn hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
Trương Vân Xuyên giơ lên nắm tay siết chặt, nói: “Chúng ta phải nghĩ cách chặn đứng bọn hắn, sau đó tiêu diệt!”
Uy Vũ quân dưới trướng Phục Châu Dương Văn Hậu là một mũi quân đội bảo trì cơ cấu tổ chức hoàn chỉnh nhất của Phục Châu quân. Sức chiến đấu của bọn họ thậm chí so với Hổ Nha quân đã bị tiêu diệt hết càng mạnh hơn một chút. Một khi mặc kệ một mũi quân đội như vậy quay về Phục Châu, vậy Phục Châu rất nhanh sẽ lại trở Lại trong tay thế tử Triệu Vĩnh Thọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận