Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1927: Ra tay! (2)

Chương 1927: Ra tay! (2)Chương 1927: Ra tay! (2)
“Hoàng tướng quân hảo tửu Lượng!”
“Hoàng tướng quân hào sảng!”
Nhìn thấy Hoàng Vĩnh Vượng uống một hơi cạn sạch, các hào cường đều ùn ùn phát ra thanh âm nịnh hót.
“Đến đến đến, đừng chỉ uống rượu, chúng ta vừa ăn vừa uống.”
Huyện lệnh Đường Tú sau khi buông chén rượu, gọi mọi người dùng bữa.
Sau khi vài chén rượu vào bụng, Hoàng Vĩnh Vượng cũng không còn rụt rè ban đầu, cũng trở nên nhiều lời hãn lên.
“Hoàng tướng quân, ta là Chu Cường của trấn Đông Tam, ta kính ngài một chén, về sau còn xin quan tâm nhiều hơn.”
“Đã nói rồi nha!”
Hoàng Vĩnh Vượng tuy không quen thuộc Chu Cường này, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là hào cường trên địa phương.
Người ta chủ động kính rượu,
“Hoàng tướng quân tuổi còn trẻ đã ở vị quan trọng, về sau nhất định tiền đồ không thể đong đếm, ta chúc Hoàng tướng quân thăng chức rất nhanh, liên tiếp thăng quan”
“Ta cạn trước để kính.” “Hoàng tướng quân, ta làm ăn vải vóc, về sau có cái gì cần, cứ đánh tiếng...”
Mọi người thay nhau tiến lên kính rượu cho Hoàng Vĩnh Vượng.
Hoàng Vĩnh Vượng cảm giác mình uống có chút nhiều, lấy quân vụ trong người làm lý do, muốn từ chi.
“Hoàng tướng quân, lúc này mới đến chỗ nào chứ”
“Đến đến đến, để chúng ta uống cạn chén này”
Huyện lệnh Đường Tú nói xong, lại tự mình rót cho Hoàng Vĩnh Vượng một chén rượu.
Đối mặt mọi người nhiệt tình, Hoàng Vĩnh Vượng biết nếu làm mất mặt mọi người, về sau không dễ ở chung, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bưng chén rượu tiếp tục uống.
Vân huyện bọn họ đã chiếm lĩnh, hắn ở trong thành ngoài thành còn có sáu ngàn binh sĩ đóng giữ. Hắn cảm thấy những người này hẳn là không dám gây chuyện.
Khi Hoàng Vĩnh Vượng cùng mọi người ở trong nhã gian chén chú chén anh uống sảng khoái, trong đại sảnh lầu một, ba bàn thân vệ của Hoàng Vĩnh Vượng cũng đang ăn uống thả phanh. Chẳng qua các thân vệ lầu một cũng chưa uống bao nhiêu rượu, khi tiểu nhị muốn đưa rượu lên cho bọn họ, quan quân dẫn đội chỉ cho phép trên mỗi bàn một vò rượu, không cho phép uống nhiều. Bọn họ dù sao cũng là thân vệ của tham tướng Hoàng Vĩnh Vượng, bọn họ vẫn phải duy trì cảnh giác mọi lúc. “Ai u, bụng của ta có chút đau...”
Mọi người chưa ăn bao lâu, đột nhiên một thân vệ ôm bụng mình, mặt lộ vẻ thống khổ sắc.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi con mẹ nó buổi sáng ăn gì?”
“Hẵn sẽ không là ở sau lưng chúng ta ăn mảnh chứ?” Binh sĩ thân vệ này đau bụng, cũng chưa dân tới mọi người chú ý, ngược lại có người mở miệng trêu chọc. “A, bụng của ta tựa như cũng có chút đau.”
“A, bụng ta như lửa đốt” Liên tiếp có binh sĩ thân vệ ôm bụng kêu la.
Quan quân dẫn đội ngẩn ra, ý thức được không thích hợp.
Hắn vội vàng buông đũa, hắn muốn đứng lên đi xem binh sĩ đau bụng là làm sao. Nhưng hắn vừa đứng lên, bụng cũng mơ hồ đau đớn. “Trong đồ ăn có người hạ độc!”
Hắn ôm bụng mình, đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ, đột nhiên hô to lên: “Mau đừng ăn nữa!” Cũng chỉ trong chớp mắt thời gian, hắn đã đau không đứng dậy nổi.
Ba bàn thân vệ cũng đều hỗn loạn ngã xuống đất, ai cũng ôm bụng lăn lộn kêu rên ở trên mặt đất. Lúc này, vài tên binh sĩ gác ở cửa nhã gian lầu hai thấy thế, cũng đều chạy vội tới lầu một xem xét tình huống. “Mau, mau đi gọi viện quân...
Quan quân dẫn đội này cảm giác được trong bụng tựa như đao quấy, đau tới mức trên trán cũng toát ra mổ hôi.
Hắn bắt lấy cánh tay một binh sĩ chưa ăn uống kia, còn chưa nói xong, đầu vẹo đi, liền tắt thở.
“Này, này!” “Tỉnh lại chút!”
Binh sĩ này lắc quan quân này một phen, lại thấy quan quân này đã chết, sắc mặt của hẳn nhất thời trở nên trăng bệch.
“Có người hạ độc ở trong rượu và thức ăn, nhanh đi bảo tham tướng đại nhân rời khỏi nơi này, các ngươi đi binh doanh ngoài thành gọi người!”
Binh sĩ này hướng về vài tên quan quân khác hô lên. “Phập!” “AI”
Một binh sĩ lướt qua binh sĩ thân vệ lăn lộn kêu rên đây đất, vội vã muốn ra khỏi cửa.
Nhưng chính diện đã bị một cây đao đâm vào thân thể, hắn Llảo đảo ngã ngửa xuống đất.
Chỉ thấy tùy tùng cùng gia định của các hào cường kia, không biết từ nơi nào kiếm được không ít trường đao ở trong tay, đang ùa vào tửu Lâu.
“Giết!” Đám gia định cùng tùy tùng của các hào cường này, nhìn binh sĩ Liêu Châu quân đã đau đến mức không dậy nổi, đằng đằng sát khí giơ đao. Chỉ thấy trường đao sáng như tuyết chém lung tung, máu thịt bay tứ tung, các binh sĩ Liêu Châu quân trúng độc mất đi chiến Lực kia từng người kêu thảm, bị giết chết ngay tại chỗ. Tham tướng Hoàng Vĩnh Vượng uống đến choáng váng sau khi nghe được động tĩnh bên ngoài, cảnh giác đứng lên muốn đi ra ngoài xem xét tình huống. Nhưng hắn uống có chút nhiều, đi đường cũng loạng choạng.
“Rầm!”
Cửa nhã gian bị đá văng, mấy người cầm đao xông vào nhã gian.
Đối mặt những người cầm đao này, các hào cường kia cũng chưa kinh hoảng, bọn họ ùn ùn rời khỏi chỗ ngồi, hướng về một bên né tránh. Tham tướng Hoàng Vĩnh Vượng nhìn kẻ lao vào không phải thân vệ của mình, ngược lại là gương mặt lạ, hắn nhất thời đầu óc tỉnh táo hơn không ít.
Hắn đưa tay muốn đi rút đao.
Nhưng uống nhiều rồi, tay sờ đến chuôi đao, dùng sức vài lần cũng chưa rút ra được phối đao.
Mấy người tay cầm đao kia đã lao tới trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận