Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2047: Đầu nhập!

Chương 2047: Đầu nhập!Chương 2047: Đầu nhập!
Đại tướng quân này có thể làm người ta khăng khăng một mực tùy tùng cống hiến, quả thật có vài phần bản tãnh.
Tôn Lôi cùng Lý Đình vừa ởi vừa nói, rất nhanh đã đến cửa phòng khách Đại tướng quân phủ.
Trương Vân Xuyên đã chờ ở trong phòng khách.
Sau khi nhìn thấy Lý Đình, Trương Vân Xuyên lập tức đứng lên chào hỏi: “Lý Tuần sát sứ!”
“Mau vào”
Lý Đình lập tức cất bước tiến vào phòng khách, ngay sau đó muốn quỳ xuống hành lễ quỳ lạy.
“Thảo dân Lý Đình, bái kiến ân nhân!”
Trương Vân Xuyên ngẩn ra, sau đó cất bước tiến lên, bắt Lấy cánh tay Lý Đình, đỡ gã.
“Lý Tuần sát sứ, ngươi làm cái gì vậy.”
Lý Đình lòng mang cảm kích hay muốn cố ý quỳ xuống: “An cứu mạng của Đại tướng quân, Lý Đình không biết lấy gì để báo, còn xin Đại tướng quân nhận ta một lạy.” Trương Vân Xuyên cười tủm tỉm nói với Lý Đình: “Ngày đó cứu ngươi một mạng, đó đều là thuận tay mà làm, ngươi không cần như thể”
“Nếu không phải Đại tướng quân cứu mạng, ta bây giờ đã là một đống xương trắng nơi hoang dã, ân lớn như thế, Lý Đình ta thật sự không biết lấy gì để báo...” Trương Vân Xuyên bắt lấy cánh tay Lý Đình nói: “Ông trời để ta cứu ngươi, thứ nhất nói rõ mạng ngươi không nên tuyệt, thứ hai nói rõ chúng ta có duyên” Trương Vân Xuyên cười nói: “Chuyện quá khứ thì để nó trôi qua đi, ngươi không cần để mãi ở trong lòng”
“Mau mời ngồi.”
Trương Vân Xuyên không nhận lễ quy lạy của Lý Đình, bảo hẳn vào ngồi.
Trương Vân Xuyên thân là Trấn Nam Đại tướng quân, quyền cao chức trọng.
Lý Đình bây giờ từ chức Đông Nam Tiết độ phủ Tuần sát sứ, hắn hầu như không khác gì dân chúng.
Nhưng hắn vẫn như cũ được Trương Vân Xuyên nhiệt tình tiếp kiến, điều này làm trong lòng hắn vẫn cảm động không thôi, cảm thấy mình được coi trọng.
“Thương thế của ngươi như thế nào rồi?”
Sau khi hai bên ngồi xuống, Trương Vân Xuyên bảo người dâng trà nóng, lúc này mới nhìn về phía Lý Đình, quan tâm thương thế của gã.
Lý Đình chắp tay nói: “Đa tạ Đại tướng quân quan tâm, toàn bộ thương thế của ta đều đã gần như khỏi hắn rồi”
“Ừm, như thế rất tốt” Trương Vân Xuyên khẽ gật đầu.
Trương Vân Xuyên hỏi: “Ngươi ở Giang Châu tuy chịu một ít khổ sở, nhưng Giang Vạn Thạch không phải cho ngươi quan phục nguyên chức sao?”
“Ngươi sao lại đột nhiên từ quan không làm nữa?”
Lý Đình nghĩ đến cảnh ngộ của mình ở Giang Châu, vẫn là nghĩ mà sợ không thôi. “Không dối Đại tướng quân, việc này kể ra thì dài.”
“Ta nhận được Lê lão đại nhân tiến cử cùng Tiết độ sứ đại nhân tín nhiệm, lúc này mới có thể đảm nhiệm Đông Nam Tuần sát sứ.”
“Ta ở trên chức trách Đông Nam Tuần sát sứ thanh trừ tệ nạn kéo dài lâu ngày, bắt những kẻ ăn hối lộ trái pháp luật, có thể nói là cẩn trọng, không dám có chút buông lỏng”
“Nhưng băng dày ba thước không phải một ngày mà có.” Lý Đình thở dài nói: “Ta bắt quan lại lớn nhỏ tới mấy trăm người, theo lý thuyết những người này nên nghiêm trị không tha, lấy để răn đe” “Nhưng những người này quan hệ rắc rối khó gỡ, thường thường vừa bị bắt, đã có Lượng lớn người đi lại cầu tình”
“Tiết độ sứ đại nhân tuy ngoài miệng nói muốn nghiêm trị, nhưng trên thực tế lại bởi vì các loại nguyên nhân, tha thứ tội Lỗi của những người này.”
“Trừ một ít đầu đảng tội ác bị kéo ra ngoài chợ xử trảm, đại đa số người đều là phạt một ít ngân lượng rồi thả đi.” “Tiết độ sứ đại nhân trái lại đạt được một cái danh tiếng rộng lượng, nhưng nội bộ Đông Nam Tiết độ phủ lại càng thêm thối nát” “Những người này sau khi được thả ra, chẳng những không thu liễm, ngược lại trở nên càng thêm không sợ hãi.”
“Rất nhiều người thả ra không lâu, lại được một lần nữa dùng, thậm chí một ít người đổi chỗ còn thăng quan.”
“Ta bắt không ít, nhưng trên thực tế bị trừng phạt lại rất Ít, ngược lại vì thế đắc tội một lượng lớn người.”
Lý Đình bất đắc dĩ nói: “Bỡi vì ta đắc tội quá nhiều người, dẫn tới ai cũng muốn dồn ta vào chỗ chết” “Giang Châu náo động, ta bị bỏ tù, thiếu chút nữa chết ở trong tù.”
Lý Đình vô cùng đau đón nói: “Ta ở trong tù xem như đã hiểu, Đông Nam Tiết độ phủ này từ trên xuống dưới đã nát hẳn, đã đến trình độ không thuốc nào cứu được nữa.”
“Tiết độ sứ đại nhân lấy danh nghĩa nghiêm trị tham quan ô lại, chống Lưng cho dân, trên thực tế lại chưa thật sự muốn đi nghiêm trị những người này.”
“Hắn đơn giản là muốn mượn tay của ta, chèn ép dị kỷ, chấn nhiếp cùng gõ những người không nghe lời kia mà thôi.”
“Ta như là một thằng hề, nhảy tới nhảy lui, thật sự là làm trò cười thêm”
Lý Đình tự giễu nói: “Ta tuy sau đó quan phục nguyên chức, ta vẫn quyết tâm rời khỏi vòng xoáy tranh đấu quyền lực này, mắt không thấy Lòng thanh tịnh.” Trương Vân Xuyên cũng rất hiểu cho tình cảnh của Lý Đình.
Dù sao gã là thật sự muốn nghiêm trị tham quan ô lại, để dân chúng được sống ngày Lành.
Chỉ là hắn bị Tiết độ sứ Giang Vạn Thành coi thành một cây đao thanh trừ dị kỷ, chấn nhiếp người không nghe lời.
Nhìn những người bị bắt kia không bị nghiêm trị, Giang Vạn Thành hù dọa bọn họ một phen lại thả bọn họ ra. Nhìn những người này không chỉ quan phục nguyên chức, thậm chí rất nhiều người đổi chỗ còn thăng quan.
Lý Đình vị Đông Nam Tuần sát sứ này khẳng định trong lòng không thoải mái, cảm thấy chuyện mình làm không có ý nghĩa.
Cho nên lúc này mới nản lòng thoái chí, từ quan rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận