Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2006: Ân nhân!

Chương 2006: Ân nhân!Chương 2006: Ân nhân!
Những đứa trẻ đều ùn ùn đứng lên, khom người hướng giáo tập đứng ở trên bục giảng hành lễ.
“Học sinh bái kiến Lý giáo bP==.
Tiếng những đứa trẻ đều nhịp, tràn ngập sức sống cùng nét non nớt.
Lý giáo tập cũng buông sách trong tay xuống, hướng về những đứa trẻ kia vái một cái.
Ở sau khi hướng những đứa trẻ này hoàn lễ, Lý giáo tập lúc này mới mỉm cười với mọi người: “Mời các vị học sinh ngồi.” “Đa tạ Lý giáo tập.”
Đám trẻ sau khi nói lời cảm tạ, lúc này mới xoay người ngồi xuống.
Bọn nó lớn nhất chỉ mười một mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng mới năm sáu tuổi. Nhưng bọn nó đứa nào cũng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ở trên bàn học, nhìn qua đặc biệt nhu thuận.
Những đứa trẻ này đều là người ở thị trấn này.
Trước kia bọn nó ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải giúp đố trong nhà làm việc, căn bản không có cơ hội hiểu biết chữ nghĩa. Ở trong thị trấn này, chỉ có con những nhà thân hào cùng tài chủ kia mới có cơ hội đi trường tư thục đọc sách.
Nhưng bây giờ, sau khi Tả Ky quân chiếm lữnh Trần Châu, tri châu Triệu Lập Bân vâng theo Trương Vân Xuyên phân phó, từng bước ở Trần Châu trù tính kế hoạch xây dựng học đường.e b o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á r ẻ
Mục tiêu của những học đường sơ cấp này chính là mang đám trẻ con vừa tới độ tuổi này đều đưa vào trong học đường, để bọn nó hiểu biết chữ nghĩa.
Phàm là trẻ con tiến vào học đường, không chỉ ăn uống không cần trả bạc, hàng năm còn phát cho mấy bộ quần áo để thay.
Hơn nữa chỉ cần học tốt, vậy về sau có thể tiếp tục thăng nhiệm học đường cao cấp, lại tiến vào Hải Châu thư viện hoặc Hắc Kỳ thư viện của Hải Châu.
Phàm là có thể từ những nơi này hoàn thành việc học, đi ra ít nhất cũng là một cái xuất thân thư lại, có thể làm việc ở nha môn hoặc Tả Ky quân. Không chỉ đến lúc đó mỗi tháng có ba bốn lượng bạc thu nhập, quan trọng nhất là thân phận của quan phủ, có thể vẻ vang cho gia đình. Nếu cố gắng một phen, có thể đảm nhiệm quan chức, vậy người một nhà liền có thể cáo biệt thân phận nhà nông.
Đối với đại đa số dân chúng cả đời giao tiếp cùng hoa màu mà nói, đây chính tà một chuyện tốt trên trời có cái bánh rơi xuống.
Trước kia bọn họ không có cơ hội như vậy, hôm nay có cơ hội, đại đa số dân chúng đều bằng lòng đưa con cái nhà mình vào học đường đọc sách.
Chỉ có một số người ánh mắt thiển cận cảm thấy trong nhà nhiều việc, cảm thấy trẻ con ở lại nhà có thể hỗ trợ làm việc, không muốn đưa ởi.
Trần Châu tri châu Triệu Lập Bân tuy không ngừng phái người đi khuyên bảo, nhưng cũng không có ích gì.
Đối mặt tình huống như vậy, Triệu Lập Bân không thể không áp dụng thi thố tương đối cứng rắn, hạ đạt một mệnh lệnh cưỡng chế. Phàm là trẻ con vừa độ tuổi chưa đưa đi học đường đọc sách, người nhà phải trưng thu thêm một thành thuế phú.
Ở dưới thi thố mang tính trừng phạt như vậy, chuyện để trẻ con tiến vào các cấp học đường đọc sách trong cảnh nội Trần Châu lúc này mới có thể hoàn toàn đi vào thực tế.
“Hôm nay chúng ta học tập ba chữ mới.”
Giáo tập nhìn thấy đám trẻ đều ngoan ngoãn làm xong rồi, hắn cầm than củi, ở trên tấm ván gỗ “soạt soạt' viết ba chữ to.
“Tả Ky quân”
Giáo tập sau khi viết xong, quay đầu hỏi đám trẻ: “Các ngươi ai nhận ra ba chữ này không?”
Bọn trẻ con đều lắc lắc đầu. “Vậy các ngươi đọc theo ta.” “Chữ đầu tiên đọc “Tả” ” “Tả.”
“Đúng, Tả”
“Chữ thứ hai đọc Ky.” “Chữ thứ ba đọc Quân”
Giáo tập nhìn bọn trẻ, cười tủm tỉm nói: “Ba chữ này nối Liền lại, chính là Tả Ky quân.” Bọn trẻ nhìn ba chữ Tả Ky quân dùng than củi viết kia trên tấm ván gỗ, đều là trong mắt sáng lấp lánh.
Ba chữ Tả Ky quân bọn nó sớm đã nghe nhiều nên thuộc.
Nếu không có Trương Đại tướng quân của Tả Ky quân, bọn nó cũng không có cách nào gác lại việc nhà nông, ngồi ở chỗ này đọc sách, cũng không có cách nào lĩnh được thức ăn miễn phí cùng quần áo mới sạch sẽ.
Cha mẹ bọn nó ân cần dạy bảo, vẫn luôn bảo bọn nó nhớ kỹ điều tốt của Trương Đại tướng quân, nhớ kỹ điều tốt của Tả Ky quân.
Chỉ là bọn nó không ngờ ba chữ hôm nay học tập chính là Tả Ky quân, cho nên bọn nó đặc biệt nghiêm túc. “Nào, các ngươi đọc theo.” Ở dưới giáo tập dẫn dắt, bọn trẻ dùng thanh âm non nóớt, sau khi đọc cả thảy hơn hai mươi lần, lúc này mới dừng Lại. Ở sau khi quen thuộc ba chữ này, giáo tập liên kiên nhẫn bắt đầu dạy bọn nó viết từng chữ một.
Khi giáo tập ở nơi này nghiêm túc dạy lũ trẻ, một chiếc xe ngựa rất bình thường chậm rãi dừng ở cửa học đường.
Tổng giáo tập đang ở bàn sách của mình đọc Trần Châu nhật báo cũng phát hiện xe ngựa dừng ở cửa. Hắn nhìn thấy chung quanh xe ngựa có không ít binh sĩ mặc áo giáp, cầm binh khí hộ vệ, hắn vội buông xuống Trần Châu nhật báo trong tay, cất bước đi ra ngoài đón.
Ở lúc biết được người tới thế mà là Tô Ngọc Ninh, tổng giáo tập này càng kinh ngạc không thôi.
Tổng giáo tập chính là người xuất thân thị trấn này, ở nơi này, hắn hiểu biết chữ nghĩa, coi như là một nhân vật. Nếu không, hắn cũng không có khả năng được thuê làm tổng giáo tập học đường. Nhưng ở trong mắt hắn, Tô Ngọc Ninh chính là đại nhân vật ghê gớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận