Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 147: Đột kích huyện thành (1)

Chương 147: Đột kích huyện thành (1)
Một lần này bọn Trương Vân Xuyên cũng không phải Lang tự doanh toàn thể xuất động.
Lang tự doanh gia nhập quá nhiều người mới, lại chưa thao luyện, trong lòng hắn thật sự không dám mang bọn họ đi.
Lo lắng gặp chuyện gì, trực tiếp tán loạn.
Cho nên hắn mấy ngày nay cũng lặp đi lặp lại chọn lựa, lúc này mới từ trong hơn chín trăm huynh đệ chọn lựa ra một trăm năm mươi người.
Bọn họ đại đa số đều là vong mạng đồ trong thành Ninh Dương ngày xưa, so với các lưu dân kia mà nói, chiến lực mạnh hơn một chút.

Trên phố dài tối đen, hai bộ khoái đang xách đèn lồng tuần phố.
“Con mẹ nó!”
“Đêm hôm thế này cái bóng ma cũng không có, còn bảo chúng ta tuần phố, thế này không phải giày vò người ta sao.”
Một bộ khoái nhìn đường phố đen sì, trong lòng không thoải mái.
“Ninh Dương phủ bị sơn tặc công hãm, các lão gia trong thành trong lòng sợ hãi nha.”
Một bộ khoái khác nói: “Bọn họ sợ sơn tặc lúc nào đó tới huyện Tam Hà chúng ta, mang bọn họ cũng bắt đi.”
“Bọn họ tham sống sợ chết, chịu khổ lại là chúng ta, thế đạo gì thế này!”
Bộ khoái kia hùng hùng hổ hổ nói: “Bọn họ sao không tự mình phái gia đinh trong phủ ra đường tuần tra chứ, toàn sai sử chúng ta!”
“Chúng ta là bộ khoái trong nha môn, bây giờ đều sắp biến thành hạ nhân trong phủ các lão gia bọn họ rồi.”
“Ai bảo bọn họ có quyền thế chứ.”
Bộ khoái thở dài nói: “Muốn trách thì trách chúng ta không đầu thai tốt.”
“Đợi lát nữa tuần phố xong, đi chỗ ta uống hai chén?”
“Thôi.”
“Ta đang mệt đây.”
“Sớm một chút làm xong trở về nghỉ ngơi đi.”
Hai bộ khoái vừa tán gẫu vừa tiến lên, đột nhiên bọn họ nghe được trong bóng đêm phía trước có bóng người thấp thoáng đang chớp lên, tựa như là bóng ma.
Điều này cũng dọa bọn họ giật mình một cái, nắm chặt thước sắt trong tay.
“Người nào!”
Bọn họ sắc mặt trắng bệch hướng về trong bóng đêm quát hỏi.
“Lang tự doanh Trương Vân Xuyên đến huyện Tam Hà làm việc!”
Trương Vân Xuyên đi ra khỏi bóng tối, lạnh lùng nói: “Những kẻ không liên quan tránh ra!”
“Trương... Trương Vân Xuyên!”
Hai bộ khoái nghe được thế mà là Trương Vân Xuyên, cũng lập tức bị dọa tới mức run rẩy.
Tên của Trương Vân Xuyên mấy tháng qua bọn họ đã nghe tới mức lỗ tai cũng có vết chai rồi.
Vị này từng là bốc vác ở bến tàu huyện Tam Hà, hôm nay đã trở thành cự phỉ quát tháo một phương.
“Còn không mau cút đi!”
Điền Trung Kiệt xách đao đi về phía hai bộ khoái tuần phố, lớn tiếng quát: “Chẳng lẽ muốn chết sao!”
“Má của con ơi!”
Hai tên bộ khoái đối mặt Điền Trung Kiệt hung thần ác sát, cũng bị dọa hét lên một tiếng, ném đèn lồng hướng về nơi xa bỏ chạy.
Tốc độ cực nhanh, giống như gặp mãnh thú nước lũ.
“Con mẹ nó!”
Điền Trung Kiệt cũng chửi một tiếng: “Lão tử còn tưởng rằng đám bộ khoái này không sợ chết cơ.”
Lúc trước bọn họ vẫn là lưu dân, thấy bộ khoái cảm giác giống như chuột thấy mèo, sợ hãi không chịu nổi.
Nhưng bây giờ xem bộ khoái thế mà bị dọa đến mức chật vật bỏ chạy, điều này làm Điền Trung Kiệt cũng có một loại ảo giác thời không thay đổi.
Trên thực tế đám bộ khoái này cũng là người thường mà thôi.
Bọn họ ngày thường diễu võ dương oai, đó là dựa vào thân phận bộ khoái của bọn họ, cảm thấy dân chúng không dám làm gì đối với bọn họ.
Nhưng gặp phải bọn Trương Vân Xuyên giặc cướp hung hãn bực này, là loại động cái sẽ giết người, bọn họ không sợ mới là lạ.
“Dựa theo kế hoạch hành động!”
“Động tác phải nhanh!”
Trương Vân Xuyên từ trên người hai tên bộ khoái đào tẩu thu hồi ánh mắt, quay đầu rống lên một tiếng.
Một trăm năm mươi huynh đệ phía sau hắn chợt chia đôi, nhanh chóng chạy về phía mục tiêu của mình.
Lâm Hiền dẫn một đội huynh đệ đánh về phía huyện nha huyện Tam Hà.
“Các huynh đệ Lang tự doanh!”
“Giết!”
Bọn Lâm Hiền sau khi lao tới cổng huyện nha, cũng giơ cao trường đao, hô to lên.
Hai nha dịch gác đêm ở cổng huyện nha nhìn thấy một đám sơn tặc đằng đằng sát khí giết đến, cũng bị dọa bĩnh ra quần.
“Sơn tặc đánh tới rồi!”
“Sơn tặc tới rồi!”
“...”
Bọn họ ở cùng lúc nghiêng ngả lảo đảo bỏ chạy, cũng kinh hoảng hô to.
Đám bộ đầu bộ khoái ở trong nha môn cũng đang ngủ bị đánh thức.
Bọn họ nghe được sơn tặc giết đến, cũng vội vội vàng vàng mặc quần áo, cầm binh khí.
“Phập!”
“A!”
Mấy gã bộ khoái to gan vừa lao ra khỏi phòng, đã bị bọn Lâm Hiền chém ngã ngay lập tức, ngã trong vũng máu.
Nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, bộ đầu bộ khoái trong phòng cũng bị dọa run rẩy cả người.
“Chặn cửa!”
“Không muốn chết thì chặn cửa, đừng để bọn chúng xông vào!”
Ở dưới một bộ đầu chỉ huy, bọn họ vội vàng đóng cửa phòng, dùng ghế tựa băng ghế chặn lại.
“Con mẹ nó!”
Có mấy huynh đệ chém người xong, đang hăng máu.
Nhưng phát hiện đám bộ khoái phản ứng nhanh, trực tiếp đóng cửa lại, cũng tức giận chửi ầm lên.
“Làm rùa đen rút đầu tính là hảo hán cái gì!”
“Là đàn ông thì lăn ra đây nhận lấy cái chết!”
Đám bộ khoái đã bị dọa tới mức cả người phát run, tự nhiên là không dám đi ra ngoài.
“Đi, đốt hết phòng ốc bên kia cho ta!”
Lâm Hiền cầm một cây Đại Khảm Đao nói: “Lão tử hôm nay muốn hỏa thiêu huyện nha!”
Huyện nha ngày thường chỉ một ít bộ khoái cùng nha dịch.
Bây giờ đối mặt sơn tặc đột nhiên giết tới, kẻ chạy thì chạy, kẻ trốn thì trốn.
Bọn Lâm Hiền chưa gặp phải bất cứ lực cản nào đã chiếm lĩnh huyện nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận