Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2042: Không đánh mà thắng! (2)

Chương 2042: Không đánh mà thắng! (2)Chương 2042: Không đánh mà thắng! (2)
Trương Vân Xuyên thấy thế, lập tức quay đầu phân phó: “Mau lên, đi bảo phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, làm một bữa ngon cho bọn lão Vương!”
Vương Lăng Vân nhếch miệng cười nhắc nhở: “Bảo phòng bếp làm một bát thịt lợn kho, thứ đó ăn hợp với cơm!”
“Vâng!”
Có người xoay người đi về phía phòng bếp.
Trương Vân Xuyên bảo Tôn Lôi đi dàn xếp hộ vệ ky binh đi theo Vương Lăng Vân đến, bản thân thì dẫn Vương Lăng Vân tiến vào phòng khách. “Lão Vương, ngươi vừa rồi nói lấy được phủ Bồ Giang, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Sau khi hai bên ngồi xuống, Trương Vân Xuyên đã sốt ruột không chờ được muốn biết tình huống cụ thể. Vương Lăng Vân cố ý lấp lửng, nói: “Chuyện này nói tới, vậy ba ngày ba đêm cũng nói không xong...”
“Ai da, hơn nửa năm không gặp, ngươi là không mang ta Đại tướng quân này để vào mắt nữa phải không?” Trương Vân Xuyên cười mắng: “Ngươi nếu giấu giấu diểm diếm không chịu nói nữa, tin hay không ta để ngươi đói trước hai ngày?” “Ta nào dám không đặt Đại tướng quân ngài ở trong mắt chứ, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi cơ.”
“Vậy ngươi còn thất thần làm gì, nói mau lên!”
Vương Lăng Vân đẳng hắng cổ họng, nghiêm trang nói: “Đại tướng quân đã hỏi, vậy ta liền hướng Đại tướng quân bẩm báo một phen” Trương Vân Xuyên cũng dựng Lỗ tai, muốn nghe xem rốt cuộc là thế nào.
Hắn ở sau khi chiến sự Trần Châu kết thúc, lập tức lại thu phục phủ Đông Sơn, lại ở phủ Ninh Dương đánh một trận với Phục Châu quân. Tinh lực con người là có hạn, sức chú ý của hắn đều ở bên này, cho nên hắn cũng không có công phu đi quản chuyện Hải Châu bên kia. Bây giờ Vương Lăng Vân nói đã lấy phủ Bồ Giang, cái này đã gợi lên lòng hiểu kỳ của hắn.
Phủ Bồ Giang ở phía bắc Hải Châu, phía đông Trần Châu, địa thế bằng phẳng, đất đai màu mỡ, lại gẩn sông ven biển, cách sông nhìn nhau với Quang Châu Tiết độ phủ. Bọn họ ở sau khi khống chế Hải Châu cùng Trần Châu, phủ Bồ Giang này liền trở thành một khối phi địa* Đông Nam Tiết độ phủ quản hạt, kẹp ở trong phạm vi thể lực của Trương Vân Xuyên. Chỉ là Trương Vân Xuyên bây giờ sau khi bận rộn sửa sang lại cùng tiêu hóa địa khu mới chiếm lĩnh, cũng không có thời gian đi quản phủ Bồ Giang bên kia.
Cái này như là ăn cơm, phải ăn từng miếng một. Chỉ là hắn còn chưa đánh có chủ ý với phủ Bổ Giang, không ngờ Vương Lăng Vân thế mà đã lấy được phủ Bổ Giang.
“Phủ Bồ Giang này kẹp ở giữa Trần Châu cùng Hải Châu chúng ta, trên thực tế đã bị chúng ta bao vây, ngăn cách với Giang Châu bên kia.”
Vương Lăng Vân giải thích: “Lúc trước ta đã luôn phái người tiếp xúc với Tri phủ phủ Bồ Giang Lữ Minh Viễn, ý đồ khuyên bảo hắn đầu nhập chúng ta bên này.” “Chỉ là Lữ Minh Viễn này vẫn luôn quan sát, chậm chạp chưa đáp ứng, bởi vì chuyện này chưa thành, cho nên ta liền chưa báo lên”
Trương Vân Xuyên nhìn Vương Lăng Vân một lần, tò mò hỏi: “Ngươi bắt đầu tiếp xúc từ khi nào?”
“Ngươi đi rồi, ta đã phái người tiếp xúc”
Vương Lăng Vân nói: “Dù sao ta cân nhắc, nếu lấy được phủ Bồ Giang, vậy chúng ta Trần Châu, phủ Bổ Giang cùng Hải Châu có thể nối liền một mảng, tiến có thể công, lui có thể thủ” “Nếu không lấy được phủ Bồ Giang, vậy Hải Châu chúng ta liền tứ cố vô thân.”
“Một khi chúng ta cùng Đông Nam Tiết độ phủ xé rách da mặt, vậy phủ Đông Sơn, phủ Bồ Giang cùng phủ Long Hưng ba mặt tiến công, Hải Châu liền có thể không thủ được.”
Trương Vân Xuyên gật gật đầu.
Bọn họ lúc đó cục diện rất bất lợi.
Hải Châu tuy ở dưới bọn họ khống chế, nhưng xung quanh trên danh nghĩa là khu Đông Nam Tiết độ phủ khống chế.
Ở dưới tình huống chưa xé rách da mặt tất cả không lo, nhưng một khi xé rách da mặt, vậy nơi sản xuất muối Hải Châu của bọn họ khẳng định không thủ được. Không còn muối, vậy quân phí của bọn họ cũng thành vấn đề.
Đối với lấy phủ Bồ Giang, hẳn cũng từng cân nhắc. Nhưng việc này đề cập đến các phương diện.
Một khi hắn ra tay đối với phủ Bổ Giang, vậy Đông Nam Tiết độ phủ sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Hơn nữa lúc ấy bọn họ còn đối mặt phía bắc uy hiếp, còn gặp phải Phục Châu quân uy hiếp vân vân.
Chính là vì băn khoăn rất nhiều, cho nên hắn chưa động vào phủ Bồ Giang, chuẩn bị ổn định địa bàn của mình rồi nói sau.
Chỉ là không ngờ Vương Lăng Vân lại đã âm thầm hành động.
Trương Vân Xuyên khen hắn một câu: “Không ngờ ngươi còn rất biết nhìn xa đấy.” “Đương nhiên rồi.”
Vương Lăng Vân trái lại cũng không khiêm tốn, hắn cười ha ha nói: “Đại tướng quân đã cho ta quyền thế lớn như vậy, vậy ta cũng không thể chỉ ăn không Làm, vậy chẳng phải Là thành phế vật.” “Ngươi tiếp tục nói.”
Vương Lăng Vân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Lúc trước chúng ta không chiếm ưu thế, Lữ Minh Viễn tên chó này không thấy thỏ không thả ưng, đã không từ chối, cũng không đáp ứng” “Hắn luôn duy trì thái độ như gần như xa với chúng ta”
“Chỉ là bây giờ thế cục nghịch chuyển, Đại tướng quân ngài dẫn quân quét ngang Phục Châu quân, trước sau lấy phủ Đông Sơn, phủ Ninh Dương, phủ Lâm Xuyên, uy chấn thiên hạ!” “Mà Đông Nam Tiết độ phủ thì ở thế yếu, chỉ còn một góc, đã mắt thấy sắp tan rã rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận