Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 663: Ép sự việc xuống (2)

Chương 663: Ép sự việc xuống (2)
“Coi lão tử không tồn tại à?”
Đô úy Trịnh Trung chân đi hai hàng, sắc mặt âm trầm.
“Đặt hết đao xuống cho lão tử!”
Trịnh Trung trừng mắt nhìn mọi người, lớn tiếng hạ lệnh.
Bọn Tiểu Tam Nhi vừa rồi thấy đám người đội quan Giáp đội muốn diệt khẩu, cho nên mới lao tới.
Bây giờ thấy đốc chiến đội phụ trách kỷ luật quân đội tới, bọn họ biết điều buông xuống đao trong tay.
“Trịnh đô úy đại nhân, bọn hắn muốn binh biến, Ngô lão lục trong đội chúng ta cũng bị bọn hắn giết rồi.”
Đội quan Giáp đội sau khi nhìn Trịnh Trung một cái, ngay lập tức cáo hắc trạng.
“Ngài mau bắt hết bọn hắn lại đi!”
Thấy đội quan Giáp đội trực tiếp chụp cho bọn họ một cái mũ gây binh biến, bọn người Tiểu Tam Nhi đều ngẩn ra.
“Bốp!”
Đô úy Trịnh Trung cất bước tiến lên, nâng tay liền cho đội quan Giáp đội một cái tát mạnh.
“Ngươi nói gây binh biến là gây binh biến hả?”
Trịnh Trung đạp đội quan Giáp đội một cước, mắng: “Thật cho rằng lão tử là mù hả!”
“Hạ hết đao của bọn hắn xuống cho ta!”
“Mang hết về!”
Đô úy Trịnh Trung ra lệnh một tiếng, binh sĩ đeo phù hiệu tay áo đốc chiến chung quanh tiến lên, nhanh gọn mang binh khí của tất cả mọi người đều đoạt lại.
Khi Trịnh Trung muốn mang hết bọn họ những người này về, tiếu quan Nhiếp Phương từ phía sau lều trại đi ra.
“Ai u, Trịnh đô úy, cơn gió nào thổi ngài đến đây thế?”
Trên mặt Nhiếp Phương nở đầy nụ cười đi đến trước mặt, chào hỏi Trịnh Trung.
“Bọn họ đều liên quan đến một vụ án mạng vừa rồi, ta muốn mang về thẩm vấn.” Trịnh Trung sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu với Nhiếp Phương.
“Người là Tôn Lôi giết, người khác không cần mang về nhỉ?”
Nhiếp Phương đi tới trước mặt Trịnh Trung, cười nói: “Trịnh đô úy, nể mặt ta một cái, thả người khác đi.”
“Ngươi xem mang về hết, ai không biết còn cho rằng trong tiếu của chúng ta xảy ra việc gì lớn.”
“Ta nói Nhiếp Phương à, bọn họ vừa rồi cũng sắp đánh nhau rồi, ngươi tiếu quan này là làm như thế nào vậy?”
“Ai da, không quản tốt, thêm phiền toái cho Trịnh đô úy rồi.”
Nhiếp Phương nói: “Nếu không như vậy, ngươi thả người khác trước, ngày mai ta làm chủ, ở trong thành bày một bàn tiệc, mời huynh đệ đốc chiến đội uống rượu.”
“Đây là chuyện xin lỗi sao?”
Trịnh Trung nói với Nhiếp Phương: “Người ta mang về trước, nếu không có việc của bọn họ, đến lúc đó ta sẽ không làm khó bọn họ.”
“Trịnh đô úy, ngươi như vậy khiến ta rất khó xử nha.”
Nhiếp Phương nói: “Ngươi muốn mang đi nhiều người như vậy, ta không dễ ăn nói với cấp trên.”
“Đúng vậy, nếu không bắt luôn cả chúng ta là được rồi!”
“...”
Trong lúc nhất thời, không ít người chung quanh đi lên, ồn ào.
Trịnh Trung thấy Nhiếp Phương dẫn theo một đám người ngăn cản đường đi của bọn họ, sắc mặt hắn có chút khó coi.
Hắn tiến lên hai bước, đi đến trước mặt Nhiếp Phương.
Hắn vươn tay, chọc chọc lên ngực Nhiếp Phương.
“Nhiếp Phương, ngươi còn chưa thăng đô úy đâu, ngươi cho dù thăng đô úy, ngươi cho rằng ngươi có thể hù dọa được ta sao?”
“Các ngươi bây giờ hiềm nghi nhiễu loạn kỷ luật quân đội.”
“Mau bảo bọn hắn cút đi, bằng không, ta mang các ngươi cùng trói mang đi!”
Đô úy Trịnh Trung trừng mắt nhìn Nhiếp Phương, giọng điệu không tốt.
Nhiếp Phương nghênh đón ánh mắt Trịnh Trung vài giây.
Trịnh Trung tuy chỉ treo chức đô úy, nhưng hắn ở Trấn Sơn doanh rất được tham tướng Trương Đại Lang coi trọng.
“Được, Trịnh đô úy đã muốn bắt người, vậy bắt là được.”
Nhiếp Phương đối mặt Trịnh Trung, cuối cùng vẫn không dám cứng đối cứng.
Hắn biết, Trịnh Trung là thuộc loại người nói được làm được.
Hắn nếu không nhường đường, Trịnh Trung thật sự có khả năng mang hết toàn bộ bọn họ đi.
Nhiếp Phương tránh đường, các quân sĩ chung quanh cũng không dám ngăn trở nữa.
Bọn họ trơ mắt nhìn đoàn người Trịnh Trung, mang hết Tôn Lôi, Tiểu Tam Nhi cùng đám người đội quan Giáp đội đi.
“Con mẹ nó!”
Nhiếp Phương nhìn bóng lưng bọn đô úy Trịnh Trung, hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
“Tiếu quan đại nhân, Trịnh Trung mang hết người đi rồi, vậy chuyện mạo lĩnh quân công nhỡ đâu lộ ra làm sao bây giờ?” Một đội quan ghé đến trước mặt, có chút lo lắng nói.
“Lão tử lại không tham dự mạo lĩnh quân công, liên quan gì tới ta!”
Nhiếp Phương sau khi nhìn đội quan này một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Nếu không phải lo lắng ảnh hưởng mình thăng nhiệm đô úy, hắn lười quản những chuyện vớ vẩn này.
Bây giờ việc không ép xuốn được nữa, ngược lại dính bẩn vào người, tâm tình Nhiếp Phương cũng rất tệ.

Sáng sớm, Trương Vân Xuyên đang ở trong trấn thủ phủ ăn bữa sáng, thân vệ đội quan Tào Thuận đi vào phòng ăn.
“Tham tướng đại nhân, Trấn Sơn doanh đô úy Trịnh Trung cầu kiến.”
Tào Thuận mở miệng nói với Trương Vân Xuyên đang bưng bát to húp cháo loãng.
“Có chuyện gì?”
Trương Vân Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Là trong doanh chúng ta xảy ra án mạng.” Tào Thuận trả lời.
Trương Vân Xuyên nghe vậy, buông bát xuống, dùng đũa gắp một miếng dưa muối để vào miệng, bắt đầu nhai nuốt.
Hắn bây giờ tuy ở trong Tứ Thủy huyện thành, nhưng trong binh doanh xảy ra chuyện gì, cũng không thể giấu được mắt hắn.
Trấn Sơn doanh xảy ra án mạng, hắn tự nhiên là biết.
Chỉ là biết thì biết, hắn lại cũng chưa nhúng tay.
Bởi vì chuyện này nhìn như là mạo lĩnh quân công, trên thực tế sau lưng lại liên lụy đến thứ phức tạp hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận