Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 361: Tẩy bài (1)

Chương 361: Tẩy bài (1)
Tuần Phòng quân bọn họ trừ từ châu phủ Tuần bộ doanh chỉnh biên mà ra.
Doanh khác đều là lâm thời bắt lưu dân bổ sung vào.
Đám lưu dân này chưa trải qua thao luyện, binh khí cũng tương đối đơn sơ.
Cố Nhất Chu không trâu bắt chó đi cày, để bọn họ chém giết với sơn tặc, cho nên thương vong rất lớn.
“Thương vong quá lớn không tốt, ảnh hưởng sĩ khí, về sau đánh trận vẫn là đừng cứng đối cứng, có thể chết bớt người thì chết bớt số người đi.” Lê Tử Quân nói.
“Bây giờ không ít người hướng ta oán giận, nói ngươi đánh trận chỉ biết hùng hục xông lên, không để ý người bên dưới chết sống.”
“Chết nhiều người, ta cũng không dễ ăn nói với bên trên.”
Cố Nhất Chu ngẩn ra, ngẩng đầu lên giải thích: “Lê đại nhân, đánh trận làm sao tránh được chết người.”
“Huống hồ trong Tuần Phòng quân phần nhiều là người xuất thân lưu dân, chết thì cũng chết rồi, bạc trợ cấp cũng không cần phát.”
“Nếu đánh hết người rồi, lại đi bắt là được.”
“Chỉ cần đánh mấy trận, vậy người sống sót chính là lão binh.”
“Có lượng lớn lão binh từng trải qua chém giết, Tuần Phòng quân về sau cũng liền có chiến lực.”
Lê Tử Quân cười cười.
“Lý tuy là một cái lý như vậy, nhưng quan quân chết có phải quá nhiều rồi hay không?”
Lê Tử Quân cười mỉm nói: “Giáo úy cũng đã chết ba người, hơn nữa đều là con cháu đại gia tộc, Giang Châu bên kia đã rất bất mãn.”
“Bọn họ nếu sợ chết, triệu hồi con cháu trong quân là được.”
Cố Nhất Chu nói: “Binh hung chiến nguy, đao kiếm không có mắt, bọn họ vừa muốn lập công, vừa không muốn trả giá thương vong, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”
Lê Tử Quân nhìn chằm chằm Cố Nhất Chu nói: “Những lời này ngươi cũng chỉ lừa người ngoài mà thôi.”
“Ngươi thật sự cho rằng ta không biết bọn họ chết như thế nào?”
Cố Nhất Chu nghe vậy, cả người chấn động.
Hắn vì bài trừ dị kỷ, quả thật đã áp dụng một ít thủ đoạn đối với con em đại gia tộc trong Tuần Phòng quân.
Hắn vốn cho rằng mình làm kín đáo, không ngờ Lê Tử Quân thế mà đã biết.
“Có một số việc không thể làm quá mức, bằng không ngươi cho dù là đô đốc Tuần Phòng quân, ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
Lê Tử Quân có ý tốt nhắc nhở hắn một câu.
“Ta biết rồi.”
Cố Nhất Chu gật gật đầu, trong lòng đã nhấc lên cơn sóng gió động trời.
“Ngươi báo lên danh sách tân nhậm giáo úy cùng đô úy ta xem rồi, ta làm một ít sửa chữa.”
Lê Tử Quân thấy Cố Nhất Chu bị hắn hù dọa, lúc này mới lấy ra một phần danh sách, đẩy về phía Cố Nhất Chu.
Cố Nhất Chu nhìn người trên danh sách một lượt, người hắn tiến cử quá nửa đều bị gạch đi, thay người của Lê Tử Quân.
Trong lòng hắn tuy rất bất mãn.
Nhưng nghĩ đến một đoạn lời vừa rồi của Lê Tử Quân, hắn vẫn cố nén xúc động phản đối.
“Tuần Phòng quân các ngươi tuy tiêu diệt tặc phỉ không ít, nhưng đại tặc Trương Vân Xuyên lại còn chưa bị bắt.”
“Giang Châu bên kia đã hỏi vài lần, mãi không bắt được như vậy cũng không phải một biện pháp.”
Lê Tử Quân nói: “Quay về ngươi tìm một người, chém, cứ nói là Trương Vân Xuyên, sau đó đưa đầu đi Giang Châu, trấn an một phen tâm lý mọi người.”
“Lê đại nhân, đây là lừa gạt...”
Cố Nhất Chu không ngờ Lê Tử Quân thế mà bảo hắn làm như vậy, hắn lập tức không vui.
“Trương Vân Xuyên chết rồi, các đại nhân bên trên an tâm, dân chúng an tâm, các phú hộ gặp tổn thất kia cũng xả giận.”
“Chúng ta còn có thể lập được một công lao, cớ sao mà không làm chứ?”
Lê Tử Quân nói: “Cho nên, thật giả không quan trọng.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà, ngươi chấp hành mệnh lệnh là được.”
“Nhỡ đâu Trương Vân Xuyên thật sự lại đi ra làm ầm ĩ thì làm sao bây giờ?”
“Đến lúc đó chúng ta giải thích với người trong thiên hạ như thế nào?”
Lê Tử Quân nhìn Cố Nhất Chu một cái, trầm ngâm nói: “Trương Vân Xuyên tiếng tăm quá lớn, có người giả mạo hắn, chẳng có gì lạ.”

Khi đô đốc Tuần Phòng quân Cố Nhất Chu rời khỏi nha môn Ninh Dương phủ, sắc mặt rất khó coi.
Lê Tử Quân người lãnh đạo trực tiếp này gõ, khiến trong lòng Cố Nhất Chu ngột ngạt không thôi.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, so sánh với Lê Tử Quân, lực lượng của hắn quá yếu.
Hắn không có bất cứ năng lực gì để đấu với Lê Tử Quân.
Đứng phía sau Lê Tử Quân là Lê gia nội tình thâm hậu.
Nhưng Cố gia hắn từ vài năm trước, sau khi cha hắn qua đời, trên thực tế đã gia đạo sa sút.
Hôm nay hắn trừ ngoan ngoãn nghe lời, không có lựa chọn khác.
Hắn nếu làm ra một chút chuyện nào trái ý Lê Tử Quân, như vậy hắn đô đốc Tuần Phòng quân này có khả năng bị bỏ cũ thay mới bất cứ lúc nào.
Lê gia có thể nâng hắn lên, cũng có thể khiến hắn đi xuống.
“Cố đô đốc, đợi ta một chút!”
Khi Cố Nhất Chu mặt đen sì chuẩn bị lên ngựa rời khỏi, một hán tử khôi ngô từ trong nha môn chạy tới.
“Ngươi là?”
Cố Nhất Chu quay đầu, nhìn thấy hán tử khôi ngô sải bước đi tới này, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Người này mình không nhận ra.
“Chu Hào bái kiến Cố đô đốc!”
Hán tử khôi ngô hướng về Cố Nhất Chu chắp tay ôm quyền, hành đại lễ.
Cố Nhất Chu ngẩn ra, đây không phải là Chu Hào tham tướng mới nhận chức của Tuần Phòng quân mới vừa rồi Lê Tử Quân nói sao?
“Chu tham tướng, hạnh ngộ.”
Cố Nhất Chu đánh giá cao thấp vài lần vị hán tử khôi ngô này, ôn hòa chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận