Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1801: Sóng ngầm!

Chương 1801: Sóng ngầm!Chương 1801: Sóng ngầm!
“Ai u, Tô đại nhân, nghe nói mấy ngày qua thân thể ngươi không khỏe, bây giờ tốt hơn chút nào chưa?”
Tô Ngang thấy trưởng sử đại nhân nụ cười đầy mặt đi tới, vội khom mình hành lễ.
“Đa tạ trưởng sử đại nhân quan tâm, ta lớn tuổi rồi, đây đều là bệnh cũ, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”
Giang Vĩnh Vân vỗ vỗ cánh tay Tô Ngang, nói: “Tô đại nhân, trong phủ ta còn có một chút linh chi, sâm núi nhiều năm”
“Để sau ta bảo người đưa đi cho ngươi, ngươi tẩm bổ một chút, bồi dưỡng thân thể”
“Trưởng sử đại nhân quá khách khí rối...”
Giang Vĩnh Vân cười tủm tỉm nói: “Tô đại nhân, ngươi chính là rường cột của Đông Nam tiết độ phủ chúng ta nha!”
“Về sau ta còn phải dựa vào Tô đại nhân nhiều hơn đó” Tô Ngang vội nói: “Trưởng sử đại nhân quá khen rồi, Tô mỗ nguyện nghe theo trưởng sử đại nhân triệu hồi bất cứ lúc nào”
“Ha ha ha, nghiêm trọng rồi, nghiêm trọng rồi”
Giang Vĩnh Vân sau khi hàn huyền vài câu với chi độ sứ Tô Ngang, lại đi tới bên cạnh binh mã sứ Nhạc Vĩnh Thắng.
“Nhạc binh mã sứ, nghe nói ngươi lại sắp nạp thiếp, chúc mừng chúc mừng nha!” Nhạc Vĩnh Thắng vội cười lấy lòng, nói: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới” Docful l.v n- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Giang Vĩnh Vân ghé đến trước mặt Nhạc Vĩnh Thắng, thấp giọng nói: “Nhạc binh mã sứ à, bây giờ Phục Châu quân chiếm cứ ở phủ Ninh Dương, phủ Đông Sơn, thật sự khiến ta như mắc nghẹn ở cổ nha”
“Ta chuẩn bị bổ nhiệm ngươi làm chinh thảo sứ, chỉ huy các lộ đại quân thu phục địa bàn mất đi, trong lòng ngươi phải có một cái chuẩn bị nha.”
Nhạc Vĩnh Thắng ngẩn ra, không ngờ Giang Vĩnh Vân thế mà bảo hắn đi thống lĩnh binh mã, điều này làm trong lòng hắn có chút kinh ngạc.
Phải biết, hắn binh mã sứ này nhìn như là trưởng quan quân sự cao nhất của Đông Nam tiết độ phủ. Trên thực tế quyền to binh mã đều nắm giữ ở trong tay tiết độ sứ, hắn chỉ là một con rối đặt ở mặt ngoài mà thôi.
Nhưng bây giờ để hắn đi làm chinh thảo sứ, khiến hắn có được binh quyền thực tế, đây chính là vinh dự to lón. “Trưởng sử đại nhân, ta không có bao nhiêu kinh nghiệm thống lĩnh đại quân chỉnh chiến, không bằng để Trương Đại Lang...”
Giang Vĩnh Vân trực tiếp phất tay ngắt Lời Nhạc Vĩnh Thắng. “Không có kinh nghiệm, còn có nhiều đô đốc, phó tướng như vậy làm trợ thủ cho ngươi mà, ngươi chỉ cần tọa trấn là được.”
“Trương Đại Lang tuy giỏi đánh, nhưng trong lòng ta không yên tâm nha.”
“Ta đối với ngươi lại khác, giao đại quân vào trong tay ngươi, ta yên tâm, ngươi đến lúc đó cũng không nên cô phụ tín nhiệm của ta” Giang Vĩnh Vân vỗ vỗ bả vai Nhạc Vĩnh Thắng, nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, đầu xuân năm sau liền đánh, ngươi làm thống soái đại quân”
“Đa tạ trưởng sử đại nhân tín nhiệm, ta nhất định máu chảy đầu rơi, quyết không chối từ!”
“Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút, việc này trong lòng ngươi có tính toán là được.” “Đi, ngươi trò chuyện trước với bọn họ, ta đi đánh tiếng với Đường đại nhân...”
Giang Vĩnh Vân thoải mái có thừa bắt chuyện với rất nhiều cao tầng Đông Nam tiết độ phủ, không khí toàn bộ đại sảnh đặc biệt nhiệt Liệt. Khi Giang Vĩnh Vân đang ở trong phủ đệ của mình mở tiệc chiêu đãi một đảm cao tầng Đông Nam tiết độ phủ, chuẩn bị mượn cơ hội thanh tẩy một bộ phận những người không nghe lời.
Ngoài cửa đông Giang Châu thành, một lộ quân đội mặc quân phục Giang Châu quân đến trạm gác ngoài thành. “Đứng lại!”
Một đô úy Giang Châu quân từ trong phòng bên cạnh trạm gác chui ra, ngăn cản một mũi đội ngũ muốn vào thành này. Đô úy đánh giá vài lần một đội ngũ này, thấy bọn họ võ trang tận răng, đội ngũ chỉnh tề, quy mô khoảng hai ba ngàn người.
“Huynh đệ, doanh nào?” “Các ngươi vào thành làm đì?”
Tiếu quan thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía một quan quân Giang Châu quân cầm đẩu.
Quan quân Giang Châu quân cất bước tiến lên, từ trong lòng mình lấy ra một phần thủ lệnh, đưa nó cho đô úy này.
“Nghe nói mấy ngày nay trong thành không yên ổn, thám tử Tứ Phương các nói, nhắm chừng có người Tam Hương giáo muốn ở trong thành gây rối”
“Chúng ta phụng mệnh trưởng sử đại nhân, tăng mạnh thủ bị các nơi trong thành, mong huynh đệ tạo điều kiện.”
Đô úy này sau khi nhìn vài lần thủ Lệnh này, Lại ngẩng đầu nhìn vài lần quan quân Giang Châu quân này.
Quan quân Giang Châu quân này khôn biểu lộ gì cả làm cái động tác tay với đô úy này, đô úy này hiểu ý, sau đó giao trả thủ lệnh cho quan quân Giang Châu quân.
Đô úy quay đầu phân phó: “Chuyển rào gỗ ra, để bọn họ đi vào!”
Một tiếu quan nhíu nhíu mày, hắn đi đến trước mặt đô úy, thấp giọng nói: “Đô úy đại nhân, không đúng nha, trưởng sử đại nhân hôm trước không phải đã điều một nhóm người vào thành sao?”
“Hơn nữa ta thấy những người này lạ mặt, không giếng Giang Châu quân chúng ta...” Đô úy nâng tay liền cho tiếu quan một cú võ vào ót, tức giận mắng: “Ngươi biết Giang Châu quân chúng ta bây giờ bao nhiêu người?”
“Một hai tháng nay, cũng mở rộng đến ba vạn người rồi!” “Ngươi có thể gọi tên được từng người không?”
Tiếu quan trúng một cái võ, rụt cổ lại: “Vậy khẳng định không thể”
“Vậy không phải đúng rồi” Ánh mắt đô úy liếc xéo tiếu quan một cái, hỏi: “Trưởng sử đại nhân phải Lão tử thủ cửa ải này, biết vì sao không?”
“Đó là bởi vì tín nhiệm!”
Đô úy chọc lên ngực tiếu quan: “Ta chính là trưởng sử đại nhân tự mình phái tới nơi này, ngươi hiểu có ý tứ gì không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận