Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2026: Bị thương! (2)

Chương 2026: Bị thương! (2)Chương 2026: Bị thương! (2)
Huống hồ mình bởi vì cứu tế lưu dân bất Lợi, vừa mang Dương Thanh chất vấn một phen.
Hôm nay người ta đi chứng thực việc này bị thương, về tình về lý, mình cũng đều nên thăm một phen, để thể hiện mình vị thủ trưởng này rộng Lượng cùng biết nghĩ cho cấp dưới.
Trương Vân Xuyên nói đi là đi, lập tức ra khỏi cửa, đến thẳng Cứu Hộ doanh Tả Ky quân thiết lập ở ngoài thành Ninh Dương.
Cứu Hộ doanh hôm nay không chỉ có lượng lớn tướng sĩ Tả Ky quân bị thương ở, còn có lượng lớn tướng sĩ Phục Châu quân bị thương.
Nơi này tập trung lượng lón cứu hộ binh cùng quân y quan, có thể nói là địa điểm chữa thương chữa bệnh tốt nhất cảnh nội phủ Ninh Dương.
Dương Thanh thân là Tri phủ phủ Ninh Dương, thân phận không tầm thường. Cho nên khi hắn được xe ngựa kéo đến nơi đây, quan quân Cứu Hộ doanh sắp xếp riêng cho hắn một lêu trại.
Dương Thanh vị Tri phủ đại nhân ăn vạ này hôm nay nằm ở trên giường bệnh, nhìn chằm chằm nóc lều trại, càng không biết đang nghĩ cái gì.
“Bịch bịch!t”
Đột nhiên, ngoài lều vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Sau khi nghe được tiếng bước chân, Dương Thanh vị Tri phủ đại nhân này mới vừa rồi còn đang ngây người, lập tức ôm bụng bắt đầu rên hừ hừ.
“Soạt!”
Lều trại xốc lên, một thanh niên chạy vào trong lều trại. “Dương đại nhân, Dương đại nhân!”
Thanh niên hướng về Dương Thanh nằm ở trên giường bệnh đang rên hừ hừ hô to. Dương Thanh sau khi nhìn thanh niên một cái, không hừ hừnữa.
Dương Thanh tức giận nói: “Ngươi hót ha hót hải chạy vào làm gì?”
“Làm ta sợ nhảy dựng!”
“Có thể ổn trọng một chút hay không!”
Thanh niên chỉ chỉ ngoài Llếu, gấp gáp nói với Dương Thanh: “Dương đại nhân, Đại tướng quân đến rồi”
=2
Dương Thanh ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy không thể tưởng tượng: “Đại tướng quân đến rồi?”
“Đại tướng quân tới làm gì?” Thanh niên đoán: “Ta cũng không biết, ta thấy trực tiếp đi đến bên này, nhằm chừng là nghe nói ngươi bị thương, đến thăm ngươi.”
“Ai u, hỏng rồi, hỏng rồi” Dương Thanh vỗ đùi nói: “Đại tướng quân sao lại tự mình đến đây chứ”
“Hắn nếu phát hiện ta là giả bộ, vậy ta chẳng phải là chết chắc rồi”
Thanh niên nhìn thoáng qua Dương Thanh nôn nóng tựa như con kiến trên chảo nóng.
Hắn đề nghị: “Dương đại nhân, nếu không ngài nằm tiếp tục giả bộ đi, dù sao ngài là nội thương, Đại tướng quân cũng nhìn không ra” “Không được, không được.” “Ta lừa gạt ai cũng được, không thể lừa gạt Đại tướng quân”
Dương Thanh luống cuống tay chân từ trên giường bò dậy: “Mau, mang quần áo của ta tới, ta đi đón Đại tướng quân.”
“Ồ, vâng!”
Thanh niên vội đi lấy quần áo, hỗ trợ Dương Thanh mặc quan phục.
Nhưng Dương Thanh quần áo còn chưa mặc xong, thân quân Đồ úy Tôn Lôi dân theo hai binh sĩ thân vệ đã trước một bước xốc lên lẩu trại tiến vào.
Tôn Lôi nhìn Dương Thanh quần áo không chỉnh tế cùng thanh niên kia, mặt lộ vẻ cổ quái.
Tôn Lôi tò mò hỏi: “Dương đại nhân, các ngươi đây là?” Dương Thanh nhìn Tôn Lôi, ngượng ngùng cười nói: “Tôn Đô úy, ta nghe nói Đại tướng quân đến đây, ta mũ áo không chỉnh tế không ra làm sao cả, ta chuẩn bị mặc quan phục, nghênh đón Đại tướng quân một chút”
«ầ”
Tôn Lôi nhìn Dương Thanh mặc quần áo, tốt bụng nhắc nhở: “Dương đại nhân, ngươi đang bị thương, ta thấy ngươi vẫn là nằm thì tốt hơn.”
“Không đáng ngại, không đáng ngại.”
Dương Thanh khoát tay: “Ta chỉ là Lúc ban đầu bụng tương đối đau, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi.”
Dương Thanh vừa mặc xong quan bào, Trương Vân Xuyên đã xốc lên lểu trại đi vào. Dương Thanh sau khi thấy được Trương Vân Xuyên, có chút chột dạ cất bước tiến lên hành lễ.
“Hạ quan bái kiến Đại tướng quân!”
Trương Vân Xuyên đánh giá một lần, thấy Dương Thanh thanh âm vang dội, sắc mặt hồng hào, quần áo cũng mặc chỉnh tế, không hề giống bộ dáng bị thương.
Hắn có chút nghi hoặc hỏi: “Dương Thanh, ngươi không phải bị thương sao?”
“Ngươi sao không nằm cho khỏe?”
Dương Thanh có chút xấu hổ cười cười nói: “Bẩm Đại tướng quân, lúc trước thật sự là bụng vô cùng đau đớn” “Nhưng bây giờ sau khi nghỉ một thời gian, đã hoãn lại, đã không có việc gì nữa” Trương Vân Xuyên nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thực không có việc gì?”
“Thật sự không có việc gì!” Dương Thanh vì biểu hiện mình không có việc gì, còn xoay ở tại chỗ hai vòng, nhảy hai cái.
“Đại tướng quân ngài xem, thật sự đã khỏe rồi.”
Đối với Dương Thanh mà nói, hắn một lần này cố ý ăn vạ Hắc Kỳ hội, đó là có tính toán nho nhỏ của mình. Hắn tuy là Tri phủ phủ Ninh Dương, nhưng so với Hắc Kỳ hội mà nói, vô luận là công lao hay thâm niên, đều rất nông cạn.
Huống hồ hội trưởng Hắc Kỳ hội là Lý Dương, Đô đốc Hắc Kỳ quân hôm nay.
Đó là người tùy tùng Đại tướng quân sớm nhất, ở trong cảm nhận của Đại tướng quân phân lượng khẳng định nặng hơn so với mình.
Mình nếu muốn có một phen thành tích, phải làm tốt công việc của phủ Ninh Dương.
Nhưng không có Hắc Kỳ hội phối hợp, bọn họ không muốn nghe theo hiệu lệnh của nha môn tri phủ, mình một bàn tay khó vỗ thành tiếng, khó làm được điều gi. Nếu mình công khai đi trước mặt Đại tướng quân cáo trạng Hắc Kỳ hội, hiệu quả có thể sẽ ngược lại.
Không chỉ sẽ đắc tội Hắc Kỳ hội và Lý Dương, ngược lại sẽ làm Đại tướng quân cảm thấy mình vô năng, cố ý tìm cớ cho bản thân làm việc bất lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận