Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2144: Chạy trốn! (2)

Chương 2144: Chạy trốn! (2)Chương 2144: Chạy trốn! (2)
Trang viên này ban đầu chính là tòa nhà của một phú hộ địa phương, bây giờ đã rơi vào trong tay một gã tiếu quan Đãng Khấu quân, trở thành sản nghiệp của hắn.
Chỉ Là trang viên này trải qua Tam Hương giáo, Đăng Khẩu quân luân phiên tranh đoạt, rất nhiều nơi cũng đã tổn hại.
Tường vây bọn Lý Chấn Bắc muốn đào tẩu chính là ban đầu sụp xuống, bây giờ chỉ là tu bổ đơn giản một phen, rất dễ dàng nhảy ra.
Bọn họ khom lưng thật cẩn thận đi về phía chỗ hổng. Cách chỗ hổng càng lúc càng gần, cái này làm hai người bọn họ đều rất cao hứng.
Bọn họ rốt cuộc có thể chạy thoát nơi này.
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu!”
Đang lúc bọn hắn cảm thấy có thể chạy thoát, đột nhiên cách đó không xa vang lên một tràng tiếng chó sủa dồn dập.
Bọn họ tuy rất cẩn thận, nhưng vẫn đã kinh động chó nuôi trong trang viên.
Súc sinh này kêu thực sự không đúng lúc!
Lý Chấn Bắc kéo một phát lão Vương còn đang sững sờ. “Chạy!”
Lý Chấn Bắc vung hai chân hướng về tường thấp kia chạy như điên.
“Đợi ta một chút!”
Lão Vương cũng phản ứng Lại, sải bước theo sát đuổi kịp.
“Ai ở bên kia!” Hai gã hộ viện đốt đèn lồng bị kinh động.
Bọn họ bước nhanh hướng về bọn Lý Chấn Bắc bên này chạy tới.
Bọn Lý Chấn Bắc cũng không hé răng, theo tường thấp trèo ra bên ngoài.
“Có trộm!”
“Bắt trộm!”
Hai tên hộ viện chưa thấy rõ khuôn mặt bọn Lý Chấn Bắc, còn tưởng răng là có trộm cắp tiến vào trộm đồ, lập tức lớn tiếng la lên. Hai gã hộ viện này cũng rút ra trường đao bên hông, sải bước đuổi theo về phía bọn Lý Chấn Bắc.
Đồ của trang viên này đều là của tiếu quan Đãng Khấu quân.
Nếu đã đánh mất cái gì, bọn họ chịu không nổi.
Cho nên hai gã hộ viện này không dám chậm trễ, muốn đuổi theo đi bắt bọn Lý Chấn Bắc.
Lão Vương chật vật trèo qua tường thấp nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy, lại bị Lý Chấn Bắc túm lại. Lý Chấn Bắc làm một động tác ra dấu cho hẳn, lão Vương lập tức hiểu ý.
Hắn ngồi xổm xuống tìm một cục đá, nằm ở trong tay.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, hai gã hộ viện trang bị binh khí đã đuổi theo tới đây.
“Con mẹ nó!”
“Đám trộm này cũng quá to gan rồi, thế mà dám đến trộm đồ ở nơi này!”
“Phải bắt được bọn hắn!” “Bằng không quản sự lão gia trách tội xuống, chúng ta không chết cũng phải lột một tầng da!”
Hai gã hộ viện hùng hùng hổ hổ, đồng thời cũng nhanh chóng trèo qua tường thấp, muốn tiếp tục truy kích.
Hai người vừa chạm đất, còn chưa thấy rõ tình huống chung quanh.
Đột nhiên hai bóng đen một trái một phải lao về phía bọn họ.
“Phốc!” Lý Chấn Bắc bổ ngã một gã hộ viện.
Thân thể của hắn cũng theo sát sau hộ viện nặng nề ngã xuống đất.
Nhưng bây giờ hắn lại đã bất chấp mọi thứ.
Trong tay hắn nắm chặt cục đá, trực tiếp hướng trên đầu hộ viện bị bổ ngã kia đập mạnh lên!
“Bốp!”
“AI”
Cục đá rơi ở mặt hộ viện, hộ viện phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Bốp!”
“Bốp!”
Lý Chấn Bắc một hơi đập hơn hai mươi phát, hăn cảm giác được có máu tươi ẩm áp phun tung tóe đến trên mặt mình.
Hắn thở hổn hển dừng lại, hộ viện bị hắn đè ở dưới thân đã không nhúc nhích. “Ta cho ngươi đuổi!”
“Ta cho ngươi đuổi!”
Hắn nghe được tiếng mắng phía sau. Hắn quay đầu nhìn, lão Vương cũng cưỡi ở trên người một gã hộ viện, đang vung cục đá đập mạnh. Tiếng kêu thảm thiết của hộ viện kia cũng rất mỏng manh, nhìn qua cũng không ổn ri.
Tất cả cái này đều xảy ra ở trong tích tắc.
Hai tên hộ viện ngày thường diễu võ dương oai, bị bọn họ hai binh sĩ Phục Châu quân này từng ở trên chiến trường chém giết tay không giết chết. Lý Chấn Bắc đứng lên, nhặt lên trường đao của hộ viện rơi xuống đất.
Hắn đưa tay ở trên người hộ viện bị mình đập chết tươi SỜ soạng một phen, cất một lượng bạc vụn cùng mấy chục đồng tiền đến trên người mình.
Lão Vương cũng theo thói quen từ trên người hộ viện chết đi thu nạp chiến Lợi phẩm, cùng Lý Chấn Bắc rất nhanh hướng về cánh rừng nơi xa chạy ổi.
Khi hơn mười tên hộ viện nghe được động tĩnh chạy tới, trừ hai thi thể đã hoàn toàn biến dạng, bọn Lý Chẩn Bắc đã không thấy bóng dáng nữa.
Ngoài thành Ninh Dương, quan quân vệ đội Đại tướng quân phủ Lý Đại Bảo thân thể thẳng tắp đứng ở bên đường, thỉnh thoảng nhìn về phía xa.
Lý Nhị Bảo thì đứng ở bên cạnh Lý Đại Bảo, chậm chạp không thấy người cần đón, điều này làm hắn chờ có chút mất kiên nhẫn.
“Đại ca, chúng ta đứng cả buổi rồi, chân cũng đứng tới mức có chút tê rần.” Lý Nhị Bảo đề nghị: “Nếu không chúng ta qua lán trà bên kia uống một ngụm trà, nghỉ chân một chút đi”
“Dù sao người nọ muốn vào thành phải qua nơi này, chúng ta liếc một cái có thể nhìn thấy, không chậm trễ công việc đâu”
Lý Đại Bảo quay đầu nhìn đệ đệ này của mình một cái. Nhìn thấy một bộ dáng uể oải, tựa như còn chưa tỉnh ngủ.
Nghĩ đến một ít Lời đồn gần đây mình nghe được, hắn không khỏi cau mày.
“Tiểu tử ngươi tối hôm qua đã đi làm gì?” Lý Đại Bảo mở miệng hỏi: “Sao trông ủ rũ thế?”
Đối mặt ánh mắt sắc bén đó của đại ca mình, Lý Nhị Bảo rụt cổ, trong lòng có chút chột dạ.
“Không, không Làm gì”
Lý Nhị Bảo chột dạ nói: “Ngủ thôi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận