Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1762: Mãnh hổ đào tâm!

Chương 1762: Mãnh hổ đào tâm!Chương 1762: Mãnh hổ đào tâm!
Vừa rồi nghe nói thành bắc bên kia đã gặp kẻ địch tập kích, cũng bị đánh lui.
Ở trong mắt Phục Châu quân thủ vệ, kẻ địch liên tục tiến công đã kiệt sức, cho nên bọn họ ngược lại thả lỏng.
Tiếng hô giết từ ngoài thành vang lên, xen lẫn các loại tiếng kèn, khiến dân chúng trong thành Phục Châu cũng đều đóng chặt cửa, kinh hồn táng đảm.
“Giết!”
Từng chiếc thang một lần nữa dựa lên tường thành Phục Châu, từng binh sĩ Liên quân nhanh chóng hướng về đầu tường leo lên.
Chiến đấu lại một lần nữa khai hỏa, Phục Châu quân thủ vệ ở đầu tường đâu vào đấy ném tảng đá, bắn tên, ngăn cản binh sĩ liên quân leo thành.
Chẳng qua một lần này bộ đội tiến công trừ Hắc Kỳ doanh, còn xen lẫn từng đội binh sĩ Đãng Khấu quân. Binh sĩ Đãng Khấu quân vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, bọn họ đang chờ đợi chiến cơ xuất hiện.
Hôm nay Phục Châu quân thủ thành đã cạn kiệt tinh Lực, cho nên Lý Hưng Xương mang bọn họ trộn lần vào trong đội ngũ công thành, chuẩn bị một hơi đánh hạ thành trì.
“Â m1”
Có binh sĩ trên thang bị đập rơi xuống, kêu thảm ngã xuống thành.
“Chó chết, đập chết các ngươi!”
Phục Châu quân nhìn ngoài thành một lần, lại xoay người đi bê một tảng đá, về tới vị trí lỗ châu mai, chuẩn bị nện xuống lần nữa. “Phập!” Đang lúc hắn giơ tảng đá chuẩn bị ném ra, đột nhiên một cây trường đao từ trong bóng đêm xông ra.
Trường đao này dễ dàng đâm vào ngực binh sĩ Phục Châu quân này.
Chỉ thấy binh sĩ Đăng Khấu quân cầm đao xuôi chiều kim đồng hồ xoắn một cái, trường đao xoắn nát lục phủ ngõ tạng của binh sĩ Phục Châu quân. Binh sĩ Phục Châu quân tảo đảo Iui về phía sau hai bước, đặt mông ngồi ở trên mặt đất, tảng đá trong tay ầm ầm rơi xuống đất. Ngay sau đó một bóng đen nhảy lên đầu tường, đây là một binh sĩ Đãng Khấu quân trà trộn ở trong đội ngũ tiến công.
Binh sĩ Đăng Khẩu quân này dáng người gầy gò, vẻ mặt đầy dữ tợn.
“Phập!”
“AI?
Hắn sau khi nhảy lên tường thành, thuận tay một đao liền giết chết một cung thủ Phục Châu quân đang øiương cung cài tên băn. “Có kẻ địch lên rồi!”
Một binh sĩ Phục Châu quân bên cạnh phản ứng lại, phát ra tiếng hô to hoảng sợ. “Giết chết hắn!”
Một đội quan Phục Châu quân thấy thể, lập tức dẫn theo vài tên binh sĩ Phục Châu quân bổ nhào tới. “Keng!”
Đội quan Phục Châu quân chém một đao vào trên thân binh sĩ Đăng Khấu quân, giáp trụ chặn được lực sát thương của trường đao. “AI”
Hầu như ở cùng lúc, trường đao của binh sĩ Đãng Khấu quân đã nhập vào thân thể đội quan Phục Châu quân. Trường đao rút ra, đội quan Phục Châu quân kia mềm nhũữn ngã xuống đất.
Giáp trụ cùng binh khí hoàn mỹ của Phục Châu quân đều cung ứng đại quân tuyến đầu, binh mã lưu thủ hậu phương trừ quan quân cao cấp, rất ít có giáp trụ.
Đối mặt binh sĩ Đấng Khẩu quân mặc giáp trụ, vài tên binh sĩ Phục Châu quân lao lên, chẳng những chưa giết chết đối phương, ngược lại bị giết hai người.
Ngay tại thời gian giao thủ ngắn ngủn này, lại có vài binh sĩ Đăng Khẩu quân theo lỗ thủng trèo lên đầu tường.
Bọn họ sau khi trèo lên đầu tường, trực tiếp cầm đao lao về phía binh sĩ Phục Châu quân chỗ gần.
Binh sĩ Phục Châu quân đều là một ít tân binh mới vừa nhập ngũ một hai tháng mà thôi.
Bọn họ thiếu giáp trụ, chưa trải qua thao luyện nghiêm khắc.
Trái lại Đãng Khẩu quân quanh năm chỉnh chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Ở trên đầu tường chật hẹp như vậy, hai bên đánh giáp lá cà, cao thấp lập tức phân ra.
Hơn hai mướơi binh sĩ Phục Châu quân thế mà không làm gì được vài tên binh sĩ Đãng Khấu quân, ngược lại bị đánh cho liên tiếp Lui về phía sau.
“Bên trái có người trèo lên rồi” “Bên phải cũng có người lên rồi”
“Tiếu quan đại nhân bị giết rồi!”
Không ngừng có binh sĩ Hắc Kỳ doanh và Đãng Khẩu quân trèo lên tường thành, đầu tường khắp nơi đều bùng nổ chiến đấu.
Phòng tuyến của Phục Châu quân như tờ giấy, nhất thời bị đâm thủng vô số lỗ, phòng tuyến bắt đầu dao động.
“Ổn định, ổn định!” Giáo úy Lý Hạo nhìn không ngừng có kẻ địch trèo lên đầu tường, người của bọn họ căn bản không đuổi kẻ địch xuống được, điều này làm hắn Lòng nóng như lửa đốt. “Tất cả mọi người đều đi lên tham chiến, phải ép bọn họ xuống!”
Giáo úy Lý Hạo đang rống to: “Mau ởi tìm trưởng sử đại nhân, chúng ta cần viện quân, bằng không liền không thủ được!”
Giáo úy Lý Hạo thấy phòng tuyển không ngừng bị đột phá, kẻ địch đầu tường càng lúc càng nhiều, hắn đang dốc hết sức ngăn cản. “Giáo úy đại nhân cẩn thận, phía sau có kẻ địch!”
Khi Lý Hạo đang không ngừng điều binh khiển tướng, ý đồ ổn định phòng tuyển.
Đột nhiên thân vệ ở lại bên người hắn phát ra tiếng kinh hô.
Lý Hạo quay đầu, chỉ thấy trong bóng đêm mấy chục kẻ địch đã mò đến trước mặt hãn.
“Giết!” Đầu lữnh là Bàng Ngọc một giáo úy của Đãng Khẩu quân, bọn họ thừa dịp hồn loạn cũng trèo lên đầu tường. Thấy giáo úy Phục Châu quân Lý Hạo ở nơi này hô to gọi nhỏ, cho nên chuẩn bị xử lý quan quân đầu lĩnh này trước.
Giáo úy Phục Châu quân Lý Hạo ngẩn người, sau đó rút đao nghênh chiến.
“Keng!”
“Phập!”
Trường đao và trường đao va chạm, tiếng Lưỡi dao vào thịt nặng nề vang lên.
Đối mặt giáo úy Đãng Khấu quân Bàng Ngọc dẫn dắt mấy chục tỉnh nhuệ công kích, đám người giáo úy Phục Châu quân Lý Hạo chỉ chống đỡ một lát, đã toàn bộ ngã xuống trong vũng máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận