Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2020: Minh sát ám phóng (1)

Chương 2020: Minh sát ám phóng (1)Chương 2020: Minh sát ám phóng (1)
(bên ngoài công khai quan sát, bên trong dò la hỏi han) Một khi ở phủ Vân Tiêu đánh trận với Tả Ky quân, rất có khả năng dân tới toàn diện khai chiến.
Nhưng bọn họ lại không đủ thực lực, một khi toàn diện khai chiến, bọn họ tám phần là phải thua.
“Lưu Tráng cùng Tả Ky quân đánh nhau chưa?”
“Còn chưa.”
“Chỉ là đã xảy ra một ít ma sát nhỏ, hôm nay lâm vào giằng co, có thể đánh bất cứ lúc nào” “Chúng ta nếu không phái binh tiếp viện, lấy thực lực của Lưu Tráng, nhằm chừng đánh không lại Tả Ky quân” Giang Vạn Thành trầm mặc một lúc lâu.
“Đánh không lại thì không đánh, đây mới là đạo sinh tồn”
“Coi như phủ Vân Tiêu là quà ta gả con gái đi.”
Giang Vạn Thành nói: “Bảo quan lại phủ Vân Tiêu đều rút về”
“Bảo Lưu Tráng cũng rút quân về phía phủ Thanh Bình, đi hồ trợ thanh trừ Tam Hương giáo ở địa phương.”
“Được rồi.”
Giang Vạn Thạch tuy vạn phần không cam lòng cùng nghẹn khuất, nhưng bọn họ bây giờ quả thật vô lực ủng hộ chiến sự phủ Vân Tiêu. Đồng thời bọn họ cũng không có nắm chắc khai chiến cùng Tả Ky quân.
Ở dưới tình huống như vậy, bọn họ chỉ có thể thỏa hiệp thoái nhượng. Trời trong nắng ấm, cỏ xanh chim hót.
Đoàn người Tri phủ phủ Ninh Dương Dương Thanh đến một chỗ kho hàng lớn chứa đựng lương thực.
Binh sĩ thủ vệ kho hàng sau khi nhìn thấy đám người Dương Thanh, hơi ngẩn ra, nhận ra Dương Thanh vị Tri phủ phủ Ninh Dương này. “Bái kiến Dương đại nhân!” Một tiếu quan chạy bước nhỏ tới trước mặt Dương: Thanh, ôm quyền hành lễ. Dương Thanh khoát tay: “Không cần khách khí”
Hắn là Tri phủ phủ Ninh Dương, nhưng các binh sĩ này lệ thuộc Tả Ky quân đệ nhất quân đoàn, hai bên cũng không có quan hệ lệ thuộc.
Vì thế Dương Thanh cũng không có bưng cái giá Tri phủ của mình, tỏ ra bình dị gần gũi.
Dương Thanh sau khi nhìn chung quanh một lần, tò mò hỏi tiếu quan này.
“Ta vừa rồi nhìn thấy Lưu dân bên ngoài đều ngồi xổm ven đường xin cơm, sao không thấy người Hắc Kỳ hội phái việc cho bọn họ?”
Phủ Ninh Dương áp dụng thi thố giống với Hải Châu, đó chính là đổi làm công lấy cứu trợ.
Do nha mồn phụ trách phân công một ít việc xây dựng đường xá, dọn dẹp mương nước đồng ruộng cho những lứu dân mất đi quê nhà kia. Để các lưu dân này có việc làm, thuận tiện cũng có cơm ăn.
Nhưng Dương Thanh nhìn thấy rất nhiều lưu dân còn ở ven đường xin cơm, nơi này lại chưa có đưa vào thực tế thi thế đổi làm công lấy cứu trợ, cho nên điều này khiến hắn rất nghi hoặc.
Hắc Kỳ hội làm một mũi lực lượng trên địa phương của Tả Ky quân, bọn họ nhân số đông đúc, phạm vi phân bố cũng rất rộng.
Vì thế, Trương Vân Xuyên là để Hắc Kỳ hội phối hợp nha môn Tri phủ làm việc.
Chỉ là hôm nay thấy nơi đây không có động tĩnh, điều này làm Dương Thanh không biết đã xảy ra chuyện gi. “Bẩm Dương đại nhân, chúng ta chỉ là phụ trách trông coi kho hàng, chuyện đổi làm công lấy cứu trợ chúng ta thật sự không quá rõ.”
Tiếu quan nói với Dương Thanh: “Hắc Kỳ hội cũng có người thủ ở chỗ này, hẳn có thể tương đối rõ, không bằng ta gọi hắn đến, để hắn nói cho ngươi.”
“ỨÈm ”
Dương Thanh chắp tay: “Làm phiến rồi.”
Tiếu quan sau đó gọi một binh sĩ, hỏi: “Ngụy huynh đệ Hắc Kỳ hội chạy đi đâu rồi?” “Ta vừa mới nhìn thấy hắn hình như là đi nhà xí.
“Mau đi gọi hắn đến” “Vâng!”
Binh sĩ này vội hướng về nhà xí bên kia chạy bước nhỏ. Dương Thanh nhìn một lần kho hàng cài khóa, phân phó đối với tiếu quan: “Làm phiến mở ra kho hàng, ta xem xem lương thực bên trong.”
“Vâng!”
Tiếu quan không chút do dự, lập tức bảo người mở khóa, mổ ra cổng kho hàng. Dương Thanh cất bước đi vào kho hàng hơi tối tăm. Phóng mắt nhìn, trong kho hàng chất đống chỉnh tế lương thực tựa như núi nhỏ. Nhìn thấy nhiều lương thực như vậy, Dương Thanh nhíu mày lại.
Số lương thực này đều là dùng để đổi công lấy cứu trợ.
Nhưng hôm nay lại chất đống chỉnh tể ở chỗ này, rất hiển nhiên, nhiều ngày thời gian như vậy, số lương thực này cũng chưa lấy ra đi cứu tế những dân chúng kia. Dương Thanh đi đến trước một túi lương thực, xoay người phân phó đối với tùy tùng: “Mở ra, ta nhìn xeml” “Vâng!”
Tùy tùng sau đó từ trong lòng lấy ra một con dao nhỏ, cắt ra dây thừng buộc trên túi lương thực, mở ra một túi lương thực này.
Dương Thanh đưa tay bốc một năm lương thực, đưa đến trước mũi ngửi.
Lương thực này đều là Lương thực loại tốt, bảo tổn rất tốt, không có dấu hiệu mốc meo hư hao cùng thay bằng hàng kém, hắn khẽ gật đầu. Dương Thanh sau khi thả lương thực xuống, hai tay đặt ở sau lưng, đi vào bên trong kho hàng.
Hắn liên tục kiểm tra thí điểm hơn mười túi lương thực, tiến hành kiểm tra thực hư kỹ càng đối với lương thực, phát hiện Lương thực đều hoàn hảo không tổn hao gì, cũng chưa bị người ta đánh tráo, hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Chỉ Là nhiều Lương thực như vậy chất đống nơi này, nhưng dân chúng bên ngoài lại đói không đi nổi đường, điều này làm hắn rất không hiểu.
Nha môn tri phủ đã sớm phát mệnh lệnh, muốn Hắc Kỳ hội các nơi mau chóng đổi làm công lấy cứu trợ, để dân chúng không phải đói bụng.
Nhưng Hắc Kỳ hội nơi này lại chậm chạp không có động tĩnh, điều này làm hắn không biết Hắc Kỳ hội đang làm cái trò gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận