Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1415: Giao dịch! (1)

Chương 1415: Giao dịch! (1)Chương 1415: Giao dịch! (1)
“Tính ra, Tần gia thiếu chút nữa diệt môn, cũng là có một ít quan hệ với chúng ta.”
Tô Ngọc Ninh nói: “Tần gia lúc trước giúp chúng ta việc lớn như vậy, ta cảm thấy chúng ta không thể quên bọn họ.”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe được lời này, lập tức hiểu ý tứ của Tô Ngọc Ninh.
Trương Vân Xuyên hỏi: “Tần gia kia bây giờ người chủ sự là ai?”
Trong lòng Tô Ngọc Ninh vui vẻ, lập tức nói: “Tộc nhân Tần gia thương vong nặng nề, bây giờ người chủ sự tên Tần Liệt.”
“Tần Liệt làm người hàm hậu thành thật, làm việc cũng rất giỏi giang, ta cảm thấy có thể sử dụng.” Trương Vần Xuyên cười ha ha nói: “Người hàm hậu thành thật sẽ buôn muối tư, đi làm việc treo đầu ở trên lưng quần đó?”
Tô Ngọc Ninh tức giận bĩu môi: “Đại Lang, ta cũng là giúp chàng làm ăn muối tư, chàng bây giờ có phải ghét bỏ ta hay không?”
“Sao có thể chứ.”
Trương Vần Xuyên lập tức ôm Tô Ngọc Ninh, nói: “Nàng chính là người ta thích nhất.”
“Ta cũng không phải là người qua sông đoạn cầu.”
“Tần Liệt là buôn bán muối tư, đối với đồng muối cũng rõ ràng, nàng đã tiến cử, vậy ta như thế nào cũng phải nể mặt nàng một phen đúng không.” Trương Vân Xuyên trầm ngâm, sau đó nói: “Như vậy đi, bảo Tần Liệt đi làm Hải Châu tuần diêm sứ, để hắn làm trước một thời gian.”
“Nếu làm tốt, vậy thì tiếp tục làm.” “Nếu năng lực không được, ta liền đổi người.”
Tô Ngọc Ninh nghe vậy, trong lòng rất vui vẻ.
“Đại Lang, chàng yên tâm, ta sẽ dặn dò Tần Liệt, bảo hắn làm việc cho tốt.”
“Hắn nếu bằng mặt không bằng lòng, không nghe sai sử, không cần chàng ra tay, cô nãi nãi ta tự mình thanh lý môn hộ.” Trương Vân Xuyên sau khi dẫn dắt Tả Ky quân chiêu hàng Đông Nam nghĩa quân, cục diện Hải Châu liền hoàn toàn ổn định lại.
Đây là địa bàn thứ hai kế tiếp Trần Châu, Trương Vân Xuyên có khả năng khống chế.
Đặc biệt Hải Châu sản xuất muối, cái này chính là tương đương với gà mái biết đẻ trứng vàng.
Hắn bây giờ tuy ở mặt ngoài chưa xé rách da mặt với Đông Nam Tiết độ phủ, nhưng trên thực tế đã trở thành một tập đoàn quân sự bên trong Đông Nam Tiết độ phủ.
Hắn nếu mang thu nhập bán muối giữ lại toàn bộ, Đông Nam Tiết độ phủ nhắm chừng cũng không có cách nào làm gì hắn. Nhưng Trương Vần Xuyên không chuẩn bị làm như vậy.
Hắn chuẩn bị giữ lại một nửa bạc là được, một nửa khác vẫn như cũ đưa tới Tiết độ phủ, để tránh hoàn toàn xé rách da mặt với Tiết độ phủ.
Dù sao Hải Châu tuy sản xuất muối, nhưng lương thực, vải vóc, sắt, lá trà các phương diện vật tư đầu vẫn tương đối khiếm khuyết.
Chỉ dựa vào Hải Châu, nuôi không nổi quân đội khổng lồ và số lượng lưu dân rất lớn.
Cái này cần mua từ nơi khác của Đông Nam Tiết độ phủ.
Một khi trở mặt với Tiết độ phủ, vậy Tiết độ phủ cho dù không phái binh đến công, cũng sẽ phong tỏa biên giới, phòng ngừa các loại vật tư tiến vào Hải Châu.
Hải Châu nếu tiến vào trạng thái chiến tranh, vậy phát triển trên địa phương cũng sẽ chịu ảnh hưởng tương đối lớn.
Đương nhiên, hắn có thể phái binh đi đánh Tiết độ phủ, chiếm lĩnh càng nhiều địa phương hơn.
Nhưng Trương Vần Xuyên không muốn làm như vậy, bởi vì chiếm lĩnh nhiều địa bàn nữa, nấu chỉ là quân sự chiếm lĩnh, vậy không có tác dụng lớn bao nhiêu.
Dù sao chiếm lĩnh địa bàn mục đích là đạt được dân cư, đạt được lương thực tiền bạc, mà không phải phân tán quân đội, tiêu hao tỉnh lực.
Hắn bây giờ tuy nhìn như thực lực rất mạnh, nhưng đó chỉ là quân đội mà thôi.
Trên thực tế hắn nổi lên quá nhanh, nần tảng quá mỏng, dưới trướng thiếu nhân tài đủ thống trị địa phương.
Cho dù chiếm lĩnh rất nhiều địa khu, cũng không đủ quan viên đi thống trị những địa phương này, cho nên không thể tiêu hóa hữu hiệu, ngược lại sẽ liên lụy cùng phân tán tinh lực của hắn.
Vì thế, ý tưởng của Trương Vân Xuyên bây giờ chính là lấy thời gian đổi không gian.
Ở trong ngắn hạn, không cần đánh trận.
Tận khả năng áp chế ý tưởng mở rộng cướp địa bàn, cần tận khả năng tránh cho cuốn vào một vòng chiến sự mới. Cực kì hiếu chiến, không hiểu kinh doanh địa phương mà nói, vậy sớm hay muộn sẽ sụp đổ.
Cho nên củng cố tốt địa bàn Hải Châu trước, luyện binh chuẩn bị chiến tranh, bồi dưỡng nhân tài, hắn cảm thấy đây mới là việc cấp bách.
Vì tận khả năng tranh thủ thời gian cho bọn họ phát triển thực lực, củng cố địa bàn.
Trương Vân Xuyên vị đô đốc Tả Ky quân này bây giờ có thể nói là bận chân không chạm đất.
Hắn ở dưới sự bảo vệ của thân vệ, tự mình xâm nhập tuyến đầu, đi Ngư thành, huyện Phúc An... lượng lớn thành trấn nông thôn thăm dò điều tra. Thông qua hắn đi điều tra, phát hiện Hải Châu tuy là trọng địa sản xuất muối, nhưng huyện Phúc An cũng có lượng lớn ruộng tốt.
Chẳng qua lượng lớn chỗ đất này đầu ở trong tay một ít hào môn nhà giàu.
Thậm chí một ít quyền quý Giang Châu cũng mua không ít đất ở bên này.
Hầu như có một nửa dân chúng đầu là điền hộ của những nhà giàu này, dựa vào thuê đất trồng trọt, giao nộp địa tô miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai.
Tình huống thâu tóm đất đai ở Hải Châu tương đối nghiêm trọng, điều này làm Trương Vân Xuyên biết, phải nhanh một chút giải quyết vấn đề này.
Hắn thân là đô đốc Tả Ky quân, muốn trong thời gian ngắn nhất thắng được lòng dân, vậy phải làm ra chút chuyện có lợi cho dân chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận