Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1645: Nội đấu!

Chương 1645: Nội đấu!Chương 1645: Nội đấu!
Ở trên sơn đạo, trong núi rừng khắp nơi đều là hỗn chiến chém giết. Đám nghĩa quân kia cầm lưỡi liềm cuốc xẻng cùng rìu liều mạng vây công các binh sĩ Phục Châu quân đã bị đánh tan.
Phục Châu quân tuy trang bị hoàn mỹ, nhưng chung quanh khắp nơi đầu là tiếng hô giết.
Cộng thêm bọn họ là trúng mai phục, cho nên bọn họ không có lòng nào ham chiến, một lòng chỉ muốn thoát ly chiến trường, cho nên ngược lại bị nghĩa quân đuổi giết.
Trận chiến đấu này giằng co ước chừng hơn một canh giờ.
Khi chiến đấu kết thúc, trong núi rừng, trong khe rãnh khắp nơi đầu là thi thể nằm ngổn ngang, đã có quan binh, cũng có nghĩa quân.
Tuy là một lần phục kích chiến, nhưng sức chiến đấu của nghĩa quân vẫn yếu một chút, chưa thể một hơi ăn hết hơn một ngàn Phục Châu quân này.
Bọn họ trả giá thương vong thê thảm nặng nề, cũng chỉ đánh một trận chiến làm địch bị phân tán. Trừ Phục Châu quân bị thương cùng tử vong, còn có một chút Phục Châu quân chạy tứ tán chui vào trong núi rừng, không biết bóng dáng.
Mặt khác còn có mấy trăm Phục Châầu quân dọc theo sơn đạo chạy về phía trấn Thanh Phong.
Lý Dương cả đêm không ngủ, mới vừa rồi lại chém giết một trận, giờ phút này ngồi ở trên một tảng đá lớn, mệt đến thở dốc. Bọn họ đánh thắng một trận lớn, Phục Châu quân hoặc chạy, hoặc chết, tướng sĩ nghĩa quân đầu cao hứng không thôi.
“Ha ha hal”
“Phát tài rồi, phát tài rồi!”
Có một tiểu đầu mục nghĩa quân bổ nhào tới trên thân Phục Châu quân tham tướng Bùi Vân Phi đã chết, muốn đi lột tỏa tử giáp trên người đối phương.
“Cút rai”
“Đây là lão tử nhìn thấy trước!” “Giáp này nên là của tal”
Nhưng hắn ở lúc lột tỏa tử giáp, một đầu mục nghĩa quân khác cũng nhìn trúng một bộ tỏa tử giáp này, cầm đao lao tới, muốn cướp đoạt. “Sao, muốn ức hiếp người ta hả?” Tiểu đầu mục dẫn đầu kia thấy thế, lập tức giơ đao bắt đầu mắng.
“Lão tử ức hiếp ngươi đó, làm sao vậy? !”
Lúc này, lại có hơn mười gã nghĩa quân xông tới, trợ trận cho tiểu đầu mục dẫn đầu kia.
“Ai con mẹ nó muốn ức hiếp huynh đệ của ta hả?”
Đầu mục nghĩa quân muốn cướp tỏa tử giáp kia thấy thế, trong lòng có chút sợ sệt.
Nhưng hắn lại không muốn mất mặt. Hắn lớn tiếng quát một tiếng, nghĩa quân đang ở chung quanh thu dọn chiến trường, cướp đoạt tiền tài hàng hóa cũng đầu ùn ùn tụ lại.
Hai đám nghĩa quân trong lúc nhất thời giương cung bạt kiếm, không để yên, rất có xu thế sẽ đánh nhau. “Đầu dừng tay cho lão tử!”
Lúc này, Lý Dương vội dẫn theo đám người La Đại Vinh đi điều đình.
“Lý anh hùng, ngươi phân xử một chút!”
Đầu mục nhìn trúng tỏa tử giáp trước cáo trạng: “Tỏa tử giáp này rõ ràng là ta nhìn thấy trước, hắn dựa vào gì cướp chứ?”
“Dựa vào cái gì?” “Chỉ bằng lão tử nhiều người!”
“Một lần này lão tử bỏ ra hơn tám trăm người, ngươi mới bỏ ra hơn ba trăm người, thu hoạch nên là lão tử chọn trước!”
“Lão tử tuy ít người, nhưng thương vong cũng không nhỏ...”
Hai bên không chịu nhau, mấy nhóm nghĩa quân khác đầu khoanh cánh tay ở một bên xem náo nhiệt. Lý Dương nhìn thấy bọn họ như thế, lập tức nhíu mày.
“Đầu là huynh đệ nghĩa quân, vì một món tỏa tử giáp tranh cãi không đáng giá, mọi người đều xin bớt giận...”
Lý Dương làm người một lần này triệu tập tấn công trấn Thanh Phong, lại bán cho nghĩa quân không ít binh khí, cho nên mọi người đối với hắn vẫn là tương đối tôn trọng.
Nhưng một lần này lại có người không nể mặt.
“Họ Lý, chuyện này ngươi đừng quản!”
“Đồ lão tử nhìn trúng, ai dám không cho, lão tử bổ hắn!” Đầu mục dẫn đầu gây chuyện này biệt hiệu Thôi Mệnh Quỷ (quỷ đòi mạng), một lần này không nể mặt Lý Dương.
Hắn dựa vào mình người đông thế mạnh, cố ý để người dưới trướng gây sự, muốn xung đột với nghĩa quân khác, độc chiếm chiến lợi phẩm.
Lý Dương đen mặt nói: “Thôi Mệnh Quỷ, ngươi nói lời này ta không thích nghe, trận này là mọi người cùng nhau đánh.”.
“Vậy đồ vật đến lúc đó cùng nhau chia, ngươi không thể làm bừa như vậy.”
“Ngươi nếu chọn đi hết thứ tốt rồi, vậy huynh đệ khác chẳng phải là bận việc vô ích?”
Thôi Mệnh Quỷ nhìn Lý Dương một cái, trừng mắt nói: “Họ Lý, lão tử nhiều người, muốn lẫy cái gì thì lấy cái đó, chuyện liên quan ngươi cái rắm.”
“Ngươi qua một bên cho tai”
Lý Dương xem như đã nhìn ra, Thôi Mệnh Quỷ này đây là cố ý muốn mượn thời điểm các nghĩa quân tổn thất thê thảm nặng nề, để gây sự đầy. “Tốt, tốt!”
Lý Dương nói xong, lui về phía sau hai bước.
Đang lúc Thôi Mệnh Quỷ cho rằng mình dọa được Lý Dương.
Lý Dương đột nhiên rút ra trường đao, trực tiếp ra tay với Thôi Mệnh Quỷ.
“Ai dai”
Nhìn thấy Lý Dương đột nhiên rút đao hướng về mình, Thôi Mệnh Quỷ muốn tránh.
Nhưng khoảng cách với nhau quá gần, phản ứng không kịp.
“Phập!”
Trường đao của Lý Dương dễ dàng chui vào bụng Thôi Mệnh Quỷ.
Hắn túm tóc Thôi Mệnh Quỷ, rút đao, đâm, rút đao, lại đâm.
Ở trong tích tắc, Lý Dương trực tiếp đâm Thôi Mệnh Quỷ hơn mười đao. Đôi mắt Thôi Mệnh Quỷ trợn tròn nhìn Lý Dương, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn không ngờ Lý Dương thế mà một lời không hợp liền muốn ra tay. Phải biết rằng, hắn một lần này thương vong xấp xỉ hơn hai trăm huynh đệ, còn có hơn sáu trăm người đó.
Lý Dương này không sợ những người chém y sao?
Nhưng hắn đã không có thời gian đi nghĩ nữa, ý thức của hắn đang mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận