Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 2134: Móc phân! (1)

Chương 2134: Móc phân! (1)Chương 2134: Móc phân! (1)
“Hảo hán gia, bây giờ có thể thả chúng ta trở về rồi chứ?” Lý Chấn Bắc ăn nói khép nép: “Chúng ta rời nhà lâu như vậy, người trong nhà khẳng định rất lo cho chúng ta, chúng ta muốn nhanh chóng về nhà”
“Vội cái gì hả.” Tiếu quan cười ha ha nói: “Hai người các ngươi bộ dạng rất rắn chắc!”
“Ta nhìn trúng các ngươi rồi!”
“A2”
Lý Chấn Bắc cùng lão Vương đều vẻ mặt ngây dại. Tiếu quan trực tiếp nói: “Đất đai dưới trướng ta vừa lúc thiếu một ít nhân thủ, bắt đầu từ hôm nay, các ngươi đi trang viên của ta trồng trọt đi.”
Đãng Khẩu quân sau khi chiếm lĩnh Phục Châu, Đãng Khấu quân Đại đô đốc Hồ Quân vì lung lạc lòng người, ban thưởng lượng lớn cho tướng sĩ.
Dù sao bọn họ xa xứ theo mình đến Phục Châu, cũng không dễ dàng.
Hắn sau khi chiếm lượng lớn đất đai Phục Châu làm của riêng, sau đó ban cho các quân quan dưới trướng.
Cho dù một tiếu quan nho nhỏ, cũng được chia ít nhất mấy chục mẫu đất cùng một ít nhà cửa.
Nhưng bọn họ làm một thành viên của Đãng Khẩu quân, ngày thường căn bản không có thời gian đi chăm chút số đất này.
Vì thế, bản thân nô dịch dân bản xứ Phục Châu, để bọn họ đi trồng trọt cho mình, bản thân thì lên làm tiểu tài chủ.
Lý Chấn Bắc cùng lão Vương mới từ Đông Nam Tiết Độ phủ trở về, ở trong mắt tiếu quan Đãng Khẩu quân, là lao động cường tráng.
Hai người này kéo đi trang viên của mình làm việc, có thể một người bằng hai người.
“Đừng mà, tha chúng ta đi.” “Tiền của chúng ta đều cho các ngươi rồi.”
Nhìn thấy tiếu quan này cướp đoạt tiền tài của bọn họ không nói, còn muốn nô dịch bọn họ đi làm việc, điều này làm Lý Chấn Bắc cùng lão Vương đều rất bực bội. “Thành thật chút, nghe Lời!” Tiếu quan nói với Lý Chấn Bắc cùng lão Vương: “Làm việc cho lão tử, đó là phúc phận của các ngươi, đừng có không biết điều!”
“Ta nói cho các ngươi, các ngươi nếu dám chạy trốn, một khi bị ta bắt được, trực tiếp đánh gãy chân!”
Tiếu quan sau khi nói xong, trực tiếp khoát tay: “Mang hắn về giao cho quản sự cho tai”
“RÕI” Lý Chấn Bắc cùng lão Vương hai người trải qua muôn vàn gian khó, thật không dễ gì về tới quê nhà mình.
Nhưng quê nhà đã bị Hồ Quân thống soái Đãng Khấu quân chiểm lữnh, hai người bọn họ còn chưa bước vào cửa nhà, đã trở thành nô bộc của một tiếu quan Đãng Khấu quân nho nhỏ.
Sự chênh lệch to lớn này đánh tan vui sướng được về nhà của hai người.
Hai người bọn họ bị đưa tới một chỗ trang viên, trang viên này cùng với ruộng vườn chung quanh đều thuộc về tên tiểu quan Đãng Khấu quân kia bắt
Bọn họ bị chuyển giao cho một gã quản sự béo của trang viên, quản sự này phụ trách quản lý các công việc lớn nhỏ ngày thường ở ruộng vườn của tiểu quan kia. Quản sự béo ngồi ở trên xích đu dưới bóng cây tòa nhà, tỏ ra đặc biệt nhàn nhã.
Lý Chấn Bắc và lão Vương thì đánh giá tình huống chung quanh.
Chung quanh có vài tên hộ viện vai u thịt bắp đứng, Lý Chấn Bắc cùng lão Vương không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tên là gì?”
Quản sự béo liếc xéo Lý Chấn Bắc cùng lão Vương một lần, mở miệng hỏi. “Ta tên Lý Chấn Bắc”
“Ta tên Vương Đại Đầu.” “Người ở nơi nào?”
“Ngay huyện Lâm An trấn Trúc Sơn chúng ta”
-Ô”
Quản sự béo gật gật đầu, sau đó hỏi: “Mới từ Đông Nam Tiết Độ phủ trở về?” “Vâng.”
Quản sự béo nói với bọn họ: “Các ngưới rời nhà đã bao Lâu?”
“Từ khi tòng quân bắt đầu, đã hơn một năm”
“Ứm?” Quản sự béo nói với bọn họ: “Các ngưới rời nhà đã hơn một năm, huyện Lâm An chúng ta cũng không thể so với trước kia” “Hôm nay là Đãng Khấu quân chiếm cứ nơi này, tất cả đều nghe các quân gia của Đãng Khẩu quân” “Hiểu chưa?”
Lão Vương chưa hé răng. Lý Chấn Bắc thì cúi đầu khom tưng nói: “Hiểu rồi, hiểu rồi”
“Các ngươi đã đến nơi này của ta, vậy thì tiếp nhận đi, thành thành thật thật, đừng nghĩ chạy trốn.”
Quản sự béo cảnh cáo đổi với bọn họ: “Những kẻ lúc trước chạy trốn, bây giờ cỏ trên mộ cũng cao mấy tấc rồi”
“Các ngươi nếu dám chạy trốn, ta tuyệt đối sẽ không khách khí?”
Lý Chấn Bắc cùng lão Vương nhìn nhau một cái, đều bảo trì trầm mặc.
“Về sau, các ngươi phụ trách đi trồng trọt, chỉ cần thành thật làm việc, mỗi ngày bao các ngươi một bữa cơm khô, một bữa cháo
“Tuy cuộc sống không có tương lai hy vọng gì, nhưng ít nhất sẽ không đói bụng.” “Đương nhiên, không thể khôn vặt”
“Nếu ai lười biếng Lúc làm việc, vậy đừng ăn cơm nữa, chịu đói.”
Tổng quản béo lên mặt giáo dục một phen đối với bọn Lý Chấn Bắc, Lúc này mới phái một người trẻ tuổi dẫn bọn họ đi dàn xếp.
Ở trong một gian phòng cỏ tranh, bày một loạt tấm ván gồ, bên trong có một chút đệm chăn đen sì tản ra mùi chua thối.
“Nơi này ban đầu có hơn ba mươi người ở, chết vài tên rồi, vừa vặn để trống ra mấy vị trí”
“Về sau các ngươi ở nơi này.” Người trẻ tuổi nói với bọn Lý Chấn Bắc: “Tuy chen chúc một chút, nhưng chung quy là có nơi che gió chắn mưa” “Hồm nay các ngươi mới đến, sẽ không sắp xếp các ngươi ra đồng làm việc, lát nữa đi ra hố múc nước phân ra, đựng ở trong thùng gỗ to, ngày mai kéo đi bón phân cho đất”
Lý Chấn Bắc cùng lão Vương đối mặt tình cảnh như thể, bọn họ đều nhíu chặt lông mày.
Nhưng bây giờ bọn họ không rõ đối với tình huống chung quanh, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận