Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 636: Phòng ngự chiến (1)

Chương 636: Phòng ngự chiến (1)
“Truyền lệnh, tiến công!”
Tham tướng Nhạc Định Sơn không có thời gian ở nơi này cãi nhau với thủ quân.
Hắn biết Trương Đại Lang dẫn dắt đại bộ phận binh mã đã đi Tứ Dương huyện, thủ quân trong thành không nhiều.
Trong tay hắn trừ hơn ngàn người phái đi Tứ Dương huyện hấp dẫn sức chú ý, một vạn đại quân trong tay đủ để san bằng tòa thành nhỏ này trước mắt.
Tiếng kèn rung trời vang lên, phản quân ngoài thành bắt đầu xao động.
“Giết vào Tứ Thủy huyện, một ngày không phong đao!”
Một quan quân phản quân cưỡi ở trên lưng ngựa, hưng phấn mà rống lên.
“Rống!”
“Rống!”
Binh sĩ Chấn Võ doanh sau khi nghe được lời này, bộc phát ra tiếng hoan hô rung trời, từng người hưng phấn mà đỏ mặt lên.
Từ sau khi bọn họ đổi tên Phiêu Kỵ quân, Cố Nhất Chu đối với kỷ luật quân đội càng thêm mở một mắt nhắm một mắt.
Lúc bọn họ ở ngoài thành Lâm Xuyên tăng cường quân bị, cướp bóc hơn hai mươi thôn, rất nhiều binh sĩ Chấn Võ doanh còn được nếm hương vị nữ nhân.
Ở dưới Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Nhất Chu dung túng, một mũi quân đội này từng ở Đông Nam Tiết Độ phủ phụ trách bảo cảnh an dân, đang nhanh chóng sa đọa trở thành một mũi quân đội dã thú.
Nghĩ đến tiền tài hàng hóa nữ nhân trong Tứ Thủy huyện thành, bọn họ liếm bờ môi khô khốc của mình, cảm xúc tương đối phấn khởi.
Đuốc của phản quân ngoài thành nối liền thành một biển lửa, các binh sĩ phản quân vung cờ xí binh khí, tiếng hô rung trời.
Chiến mã cũng bị cảm xúc ảnh hưởng, mũi phát ra tiếng phì phì, móng trước đang bới bùn đất.
“U U ——”
Tiếng kèn hùng hồn trào dâng vang lên.
“Xông lên!”
Quan quân phản quân cưỡi ở trên lưng ngựa chỉ trường đao về phía trước.
Hơn hai ngàn binh sĩ phản quân ở trong tiếng hò hét, như thủy triều hướng về tường thành Tứ Thủy huyện ùa đi, thanh thế to lớn.
Đứng trên đầu tường, phóng mắt nhìn, khắp nơi đều là binh sĩ phản quân vung binh khí, làm người ta da đầu phát tê. Ở trong tiếng ồn ào rung trời, binh sĩ bình thường của phản quân Lý Trạch nhìn các binh sĩ phản quân phấn khởi chung quanh, thân ở trong chiến trận vẻ mặt hắn có chút hoảng hốt.
“Còn thất thần làm gì!”
“Xông lên công thành!”
Tiếu quan phát hiện Lý Trạch hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt đầy hoảng hốt, lập tức giục ngựa lao tới.
“Mau, theo sau!”
Tiếu quan vung roi ngựa, quật thật mạnh ở trên thân binh sĩ Lý Trạch.
“Á!”
Roi ngựa rơi trên tấm thân gầy gò, Lý Trạch phát ra tiếng kêu đau.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn kia của tiếu quan, bị dọa cả người run rẩy.
Hắn biết tiếu quan này.
Tiếu quan này chính là người lúc trước dẫn thủ hạ bao vây thôn bọn họ, bắt hắn tiến vào đội ngũ.
Ở trong tiếng mắng của tiếu quan, binh sĩ Lý Trạch nghiêng ngả lảo đảo theo đội ngũ xung phong, hướng về tường Tứ Thủy huyện thành tới gần.
Binh sĩ Lý Trạch vốn là người dân bình thường trong một thôn ngoài thành Lâm Xuyên hai mươi dặm.
Thôn bọn họ ở ban đêm chẳng hiểu thế nào bị một đội binh sĩ của Phiêu Kỵ quân bao vây.
Đám Phiêu Kỵ quân hung dữ đó lao vào thôn, mang nam nữ già trẻ toàn thôn bọn họ đuổi hết từ trong phòng chạy ra.
Sau đó bọn họ đám thanh niên trẻ khỏe này liền bị bắt đến trong quân, trở thành một binh sĩ Phiêu Kỵ quân.
Ngoài ra, trong thôn bọn họ còn có hơn mười nữ nhân trẻ tuổi cũng bị bắt đi.
So với hắn mà nói, vận mệnh của các nữ nhân trẻ tuổi kia bi thảm hơn nhiều.
Các nàng ngay trong đêm đã bị các binh sĩ Phiêu Kỵ quân xâm nhập trong thôn chà đạp, ngày hôm sau các nữ nhân bị chà đạp này liền thắt cổ tự sát toàn bộ.
“Giết!”
“Xông lên!”
Binh sĩ Lý Trạch đi theo trong đội ngũ đông nghịt, bên tai hắn đều là tiếng hô to gọi nhỏ của binh sĩ phản quân.
Trong đội ngũ hơn hai ngàn người này của bọn họ, trừ ước chừng mấy trăm kẻ mặc áo giáp là quân sĩ Chấn Võ doanh ban đầu, hơn một ngàn người khác tất cả đều là tân binh mặc quần áo dân chúng.
Bọn họ nâng thang, trong tay cầm trường mâu đơn sơ, giống với Lý Trạch, vẻ mặt sợ hãi, hầu như là ở trong tiếng mắng xua đuổi của các lão binh kia tới gần tường thành.
“Đừng sợ!”
“Ép lên!”
Tiếng của đám lão binh cùng quân quan vang lên lúc trầm lúc bổng.
Ở dưới ánh đuốc tối tăm chiếu rọi, Lý Trạch nghiêng ngả lảo đảo đi theo phía sau, vấp ngã vài lần.
Hắn đã cách tường thành không xa.
Đuốc trên đầu tường chiếu sáng rõ một mảng, chỉ thấy rất nhiều thủ quân đang điều động.
“Vù vù vù!”
“Vù vù vù!”
Đột nhiên, Lý Trạch nghe được trong trời đêm trên đỉnh đầu vang lên tiếng xé gió chói tai.
“Giơ khiên!”
Hắn nghe được tiếng một lão binh Chấn Võ doanh bên người hô to.
“Phốc phốc phốc!”
Ngay sau đó, mũi tên mạnh mẽ lại đột nhiên từ trong bóng đêm chui ra.
“A!”
Một tân binh bên trái hắn đùi trúng tên, lảo đảo một cái ngã xuống đất, đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.
Một tân binh khác bị dọa sợ mất vía, xoay người muốn chạy trở về.
“Phập!”
Hai mũi tên mạnh mẽ chui vào sau lưng hắn, hắn ngã bịch xuống đất, không rõ sống hay chết.
Binh sĩ Lý Trạch bị dọa cả người phát run.
Hắn muốn chạy về, nhưng hai chân lại như nhũn ra không nghe sai sử.
Hắn nhấc chân chạy hai bước, sau đó liền ngã bịch xuống đất.
Hắn bò trong bóng đêm, ý đồ bò trở về.
“Phốc!”
Một mũi tên rơi ở phía trước bàn tay hắn, cắm vào trong bùn đất, mũi tên còn đang run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận