Đế Quốc Đại Phản Tặc

Chương 1773: Chủ động bỏ qua! (2)

Chương 1773: Chủ động bỏ qua! (2)Chương 1773: Chủ động bỏ qua! (2)
“Giết!”
Rất nhiều binh sĩ Đãng Khấu quân tựa như gà chọi, hướng về một tòa nhà này phát động tấn công mãnh liệt. Đây chỉ là tòa nhà của một nhà giàu mà thôi, phương tiện phòng ngự cũng không đầy đủ như vậy.
Một lát sau, binh sĩ Đãng Khẩu quân liên xông vào trong tòa nhà, cùng binh sĩ vệ đội vương phủ bên trong triển khai chém giết.
“Tử chiến không lùi!”
“Bảo hộ vương gia!” Các binh sĩ vệ đội vương phủ này một đường chém giết, hôm nay còn sót lại mấy chục binh sĩ vết thương chồng chất.
Phàm là binh sĩ vệ đội ý chí không kiên định, đã sớm trong lúc hỗn loạn một mình chạy trốn đi.
Lưu lại đều là tử sĩ trung thành và tận tâm đối với Ninh vương.
Bọn họ ngày thường nhận không ít ân huệ của Ninh vương, cho nên thể sống chết bảo vệ Ninh vương.
Ở trong tòa nhà, hai bên bùng nổ một hồi chém giết thảm thiết.
Binh sĩ Đãng Khẩu quân muốn bắt giết Ninh vương, vượt ở trước Häc Kỳ doanh, cướp lấy một phần công lao này.
Binh sĩ vệ đội Ninh vương thì liều mạng chém giết, muốn ngăn cản những kẻ địch này. Binh sĩ vệ đội Ninh vương tử chiến không lùi, bọn họ cho dù còn có một hơi, đều vẫn hô to chém giết kịch liệt, có thể nói là vô cùng ương ngạnh.
“Con mẹ nói” Giáo úy Đãng Khấu quân Bàng Ngọc tự mình đâm ngã một binh sĩ vệ đội Ninh vương bị thương cuối cùng, mấy binh sĩ Đãng Khẩu quân ùa lên, loạn đao chém giết hắn.
Giáo úy Bàng Ngọc lau máu tươi bắn tung tóe trên mặt, nhìn thi thể khắp nơi, há mồm thở hổn hển.
Đãng Khấu quân bọn họ từng thấy kẻ địch lợi hại, nhưng chưa từng thấy kẻ không cần mạng như vậy.
Vì giải quyết mấy chục kẻ địch còn sót lại này, bọn họ thế mà cũng thật sự chết mấy chục người, điều này làm trong lòng Bàng Ngọc rất căm tức.
“Lục soát, lục soát bọn Ninh vương ra cho tai!”
Đôi mắt lạnh lẽo của giáo úy Bàng Ngọc quét chung quanh một cái, lớn tiếng hô Lên.
Rất nhanh, Đãng Khấu quân đã phát hiện phòng chứa củi hậu viện cháy rồi.
Khi bọn họ chạy tới hiện trường, phòng chứa củi đã bị lửa lớn căn nuốt, ngọn lửa thổi quét, khói đặc cuồn cuộn. Giáo úy Bàng Ngọc sải bước đến hiện trường, đẩy ra binh sĩ không dám tới gần, sự nóng cháy ập vào mặt khiến gò má hăn nóng lên. “Quang Châu các ngươi bội bạc, không được chết tử tế...
Ninh vương sau khi ở trong phòng mắng vài tiếng, liền không có động tĩnh nữa. “Mau cứu hỏa!”
Thấy Ninh vương thế mà muốn tự thiêu, giáo úy Bàng Ngọc vội phái người cứu hoả. Nhưng lửa lớn đã cháy lên, đây lại là phòng chứa củi muốn dập tắt Lửa cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Khi bọn Bàng Ngọc hao hết sức chín trâu hai hổ dập tắt Lửa lớn, từ bên trong cũng Liền tìm được mấy thi thể cháy trụi mà thôi.
Bọn họ phát hiện một thi thể hầu như cháy thành than đen bên hông đeo đai lưng vàng, bọn họ vội đi bắt mấy tù binh tới phân biệt. “Hẵn là, hẳn là vương gia” Tù binh thông qua hình thể cùng đai lưng vàng, phân biệt ra vị hoàn toàn biến dạng này chính là Ninh vương Triệu Diễm.
Mấy thi thể khác thật sự là cháy tới mức da tróc thịt bong không phân biệt được. “Đi bẩm báo tướng quân, Ninh vương đã bị chúng ta ngăn chặn, đã tự thiêu mà chết!”
Giáo úy Bàng Ngọc sau khi xác định thân phận Ninh vương, phái người đi hướng về phó tướng Lý Hưng Xương bẩm báo.
Phó tướng Lý Hưng Xương thấy Ninh vương thế mà tự thiêu chết, điều này làm hắn trái lại có chút tiếc hận. Nếu bắt sống Ninh vương, vậy có thể khống chế gã, để gã tiếp tục làm con rối Phục Châu, bọn họ chiếm lĩnh các nơi của Phục Châu liền dễ dàng.
Nhưng bây giờ Ninh vương không ngờ cương Liệt như vậy, thế mà thà chết, cũng không muốn đầu hàng, như thế ra ngoài hắn đoán trước. Nhưng Ninh vương đã chết, Phục Châu liền như rắn mất đầu, đối với bọn họ mà nói, coi như là một điều tốt đẹp. “Truyền hịch các nơi của Phục Châu, Ninh vương Triệu Diễm thô bạo vô đạo, ức hiếp dân chúng, ai cũng phẫn nộ, bây giờ đã bị chúng ta chém giết!”
“Bây giờ Đãng Khẩu quân chúng ta tiếp quản Phục Châu, các nơi quân dân phải buông binh khí, không thể phản kháng...”
Ninh vương đã chết, vậy kế tiếp chính là tranh cướp địa bàn.
Cho nên phó tướng Lý Hưng Xương quyết định lập tức tuyên bố tin Ninh vương chết, để tan rã cùng đả kích ý chí phản kháng của quân dân Phục Châu, tiện cho bọn họ tiếp quản Phục Châu.
“Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho đại đô đốc, bảo đại đô đốc lập tức phái nhiều binh mã hơn tới đây chiếm trước các nơi của Phục Châu.”
Lúc trước bọn họ tuy bàn bạc với Tả Ky quân sau khi chiếm lĩnh Phục Châu, mỗi người một nửa.
Nhưng ở trong mắt phó tướng Lý Hưng Xương, cải này hoàn toàn không cần thiết.
Cái này có thể chiếm bao nhiêu địa phương, không phải dựa vào công phu mồm mép, phải xem ai nắm đấm cứng!
Khi Lý Hưng Xương bận rộn chuẩn bị chia cắt Phục Châu, có người tới báo cáo, phó soái liên quân Lý Dương cầu kiến.
“Để hắn vào đi!”
Biết được Lý Dương tới đây, Lý Hưng Xương quyết định đặp một lần, nói chuyện vấn đề giải quyết hậu quả.
Dù sao bọn họ bây giờ vẫn là quan hệ hợp tác, ở trước khi viện quân đến, hắn còn chưa có thực lực xé rách da mặt. Một lát sau, Lý Dương ở dưới một đội thân vệ vây quanh, đến một chỗ thiên điện của hoàng cung, gặp được Lý Hưng Xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận