Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C 99

C 99C 99
Chương 99: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (1) Trên thực tế, chỉ mình Po Po đang tưởng bở, vì cậu hỏi tiế của Xích Miên trực tiếp tat vào mặt cậu một chậu nước to tướ "Vậy bổn tiên phải vứt con sói thế nào đây? Nói trọng tâm đi Nhân." Nhân Nhân cười khan, có chút do dự nhìn Xích Nhưng cuối cùng, dưới sức ép mãnh liệt của Xích Miên nó gắng gượng nói ra: “Không thể vứt sói này được đâu Thượn Thú không gian, một khi đã ký khế ướt thì ngay cả cái chết không thể chia cắt được tình cảm chủ tớ của cả hai. Trừ k qua lục đạo luân hồi thì sợi dây khế ước mạnh mẽ ấy mới cắt đứt thôi ạ.”
Xích Miên suy nghĩ lại một chút, cô đã ký khế ước với con s khi nào nhỉ? Bỗng Xích Miên đưa tay đỡ tráng, còn không p lần cô chiến đấu cùng với Jizt ư? Khi ấy, máu me đầy người. Po Po cùng nhau chạy trốn, sau đó nó còn nhào tới liếm liế Nhất định nó đã nuốt máu của cô vào trong.
Chỉ là tại sao con thú không gian đã tuyệt chủng và cực quý này lại xuất hiện trong Ngục Lưu Vong? Hơn nữa, nếu có là vật thì cũng nên là một cô bé đáng yêu hoặc một cậu bé trò hiểu chuyện chứ? Đằng này Xích Miên cô lại gặp phải một c luôn tổ ra chiều ủy khuất và dáng vẻ yếu ớt, khó nói như kia? Xích Miên cười nhẹ nhàng: “Nếu đã không vứt được thì phải luyện. Bây giờ cậu đừng di theo tôi nữa mà hãy ở lại đây tự tập chăm chỉ đi. Thượng thần Xích Miên tôi không có một sung vật yếu ớt lại nhu nhược thế này được.”
Po Po dường như hiểu được vấn đề của bản thân, có chút tủi thân định chu môi ra. Thế nhưng nhớ đến lời Xích Miên vừa nói, Po Po liền mím môi đứng đó không nói lời nào. Thấy vậy, Xích Miên xoay người đi. Cái tên sói này, thật sự là mang một dáng ve khiến cho lòng người ta dễ dàng mềm mại vì cậu.
Nếu còn không quay người đi, Xích Miên sợ cô sẽ mềm lòng mất. Đây cũng không phải là Xích Miên cố tình làm khó hay chê bai Po Po, trái lại cô còn cảm thấy cậu rất dễ thương, trong lòng không kìm được nảy sinh ra cảm giác muốn yêu chiều.
Chỉ là Xích Miên là ai chứ? Cô cũng không phải một tiên tử có cuộc sống nhàn hạ, càng chẳng phải một người bình thường có thể sống tiêu diêu, tự tại. Trên lưng cô, còn một mối hận chưa giải. Tất nhiên, nguy hiểm là thứ không bao giờ thiếu.
Bấy giờ, ngay cả cách biến thân Po Po còn chẳng thể kiểm soát được. Bảo Xích Miên làm sao có thể an tâm về cậu? Vì vậy, Xích Miên buộc phải cứng rắn để cậu lại đây tự luyện tập. Dùng những lời nói khích tướng như thế để Po Po có động lực tiến bộ.
Xích Miên là tiên chứ không phải sắc đá, cỏ cây. Thời gian qua cả hai đồng hành cùng nhau, dáng ve nhanh nhẹn, thông minh lại hết lòng vì chủ nhân của Po Po đã khiến cô rất cảm động.
Nhưng càng trân quý, càng không nên khư khư giữ lấy. Nên nhớ rằng, thứ gì cất giữ quá lâu ngày cũng sẽ bị phủ đầy bụi. Thậm chí còn bị mục mốc, hư hồng. Trước khi Xích Miên dịch chuyển đến thế giới tiếp theo để làm nhiệm vụ đã nói chuyện riêng cũng Nhân Nhân một chút. Đại ý rằng nhờ Nhân Nhân giúp cô chăm sóc Po Po, chỉ bảo cậu một chút.
Đương nhiên, Nhân Nhân cười hi hi ha ha vỗ ngực nói Xích Miên hãy yên tâm. Đảm bảo rằng nó sẽ không khiến Xích Miên thất vọng. Có điều thà như không đảm bảo, đằng này thấy Nhân Nhân khoa trương như vậy. Xích Miên cũng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng chỉ đành thở dài tập trung tâm trí tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nhiệm vụ lần này của Xích Miên là ở thế kỷ hai mươi mốt. Nguyên chủ tên gọi Li Cân, nghề nghiệp là trợ lý giám đốc. Nguyên chủ có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, tuy gia cảnh không tốt, học lực lại có hạn. Nhưng dựa vào vẻ bề ngoài nên cuộc sống trôi qua thật sự là rất thích ý.
Năm học cấp ba thì lén lút với thầy chủ nhiệm để lên lớp. Năm Đại học thì lên giường hẳn với Hiệu trưởng để có được một tấm bằng loại tốt. Đến khi tốt nghiệp xong thì biến thân thành trà xanh, câu Tổng Giám đốc đã có vợ con đề huề đến nỗi hồn phi phách lạc. Nhưng khi nguyên chủ có được chỗ đứng ở công ty rồi thì lại muốn câu một con rùa vàng chất lượng hơn. Bởi nguyên chủ là người có mới nới cũ, hơn nữa còn rất khinh người. Những người nguyên chủ đã từng lợi dụng qua, nguyên chủ đều chửi thẳng mặt người ta không thương tiếc.
Nhưng hễ bất cứ người đàn ông nào lên giường với nguyên chủ rồi đều lưu luyến không rời. Dù bị nguyên chủ chửi thẳng mặt vẫn không hề từ bỏ, luôn dung túng cho tính tình xấu xa của nguyên chủ.
Lý do cũng không có gì khó hiểu, nguyên chủ không những có thân hình tuyệt mỹ hơn nữa kỹ thuật giường chiếu cũng vô cùng phong phú. Chỉ là dân gian có câu, đi đêm có ngày gặp ma. Xưa nay, nguyên chủ ra vào quá nhiều bụi hoa, đa tình thành thói. Nhưng vị Tổng Giám đốc này không những mê mẩn nguyên chủ mà còn yêu thương nguyên chủ thật lòng. Do đó, anh đã đệ đơn ly di với vợ vì muốn được tự do. Có thể danh chính ngôn thuận cưới nguyên chủ vào nhà.
Vì lẽ ấy, khi nguyên chủ tìm được mối ngon hơn đã lật bài ngửa với vị Tổng Giám đốc đó. Thế nhưng vị Tổng Giám đốc này không như những người trước kia nguyên chủ từng lợi dụng, một lời cũng không thèm nói, cứ thế giết nguyên chủ rồi cũng tự sát theo. Khi nhìn thấy ánh mắt ngập tràn tình cảm của vị Tổng Giám đốc ấy dành cho mình, cuối cùng nguyên chủ cảm thấy bản thân đã sai rồi. Sống một đời đều làm những việc sai lầm, xấu xa vô cùng. Do đó, nguyên chủ không cam lòng, muốn làm lại cuộc đời thêm một lần.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng. Thứ nhất là nguyên chủ muốn bản thân có thể tự lực tự cường, không dùng những thủ đoạn không tốt để leo lên nơi cao. Thứ hai là nguyên chủ muốn gặp vị Tổng Giám đốc đó vào thời điểm anh chưa kết hôn, sau đó cùng vị Tổng Giám đốc đấy HE. Khóe môi Xích Miên có chút giật giật. Có một sự việc mà có lẽ ngay cả Xích Miên cũng cẩm thấy bất ngờ, nguyên chủ trong nhiệm vụ lần này của cô không phải là con gái. Đúng vậy, không hề có bất cứ sự nhầm lẫn nào ở đây cả. Nguyên chủ là một mỹ thụ.
Cơn đau đầu quen thuộc ập tới, khi Xích Miên mở mắt ra lần nữa thì cô liền cảm thấy đau đớn. Ừ, đau ở đâu? Đau ở mông đấy. Xích Miên nghiến răng, hồi tưởng lại một chút. Hiện tại, đang là thời điểm nguyên chủ học cấp ba. Mà vừa mới đây, nguyên chủ đã chơi thú nhún cùng với thầy chủ nhiệm của mình.
Xích Miên có chút choáng váng. Trên hết là cái ở giữa chân còn đang căng cứng khiến cô cảm thấy không biết nên cảm thấy gì. Cảm giác này, để diễn tả chân thực nhất chỉ có: “...”
Đúng vậy, vẫn là nên im lặng. Bởi không có bất cứ từ ngữ nào để diễn tả tường tận được cảm giác vi diệu của Xích Miên lúc này. Buồn cười nhất ở điểm, cô vẫn còn là xử nữ. Mùi vị đàn ông ra sao còn chưa được nếm, thế nhưng hiện tại bản thân lại có chim họa mi. Hơn nữa, nó còn đang muốn hót líu lo.
Trên tất cả thì, ấy cũng chỉ là cảm giác nhất thời. Tố chất thích nghỉ với hoàn cảnh của Xích Miên rất tốt, chưa từng ăn thịt heo đâu có nghĩa là chưa từng thấy heo chạy. Cô chỉ cần xem đây như là một trải nghiệm thú vị là được. Nhưng... thú vị đến mức hoa cúc còn đang đau đớn thì đúng là...
Bạn cần đăng nhập để bình luận