Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C124

C124C124
Chương 124: Trở thê Thiên đình báo thù Xích Miên lắc mình một cái, cửa Thiên đình đã xuất hiện trước mắt. Cô không nói không rằng, đi đến đâu liền tàn sát đến đó, máu chảy thành sông. Rõ ràng là tiên khí khắp người, váy trắng phiêu diêu thế nhưng sát khí nặng nề tựa như Tu La dưới Địa ngục. Bấy giờ, Định Xương cũng phun ra một ngụm máu. Hắn đã sớm phát hiện ra đại biến, thế nhưng cho dù như vậy thì với thực lực của bản thân, Định Xương cũng biết bản thân không thể làm gì hơn. Hắn dốc sức vây khốn ba Hỗn Thế Loạn vương bên trong Linh Thư Túy nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Ba Hỗn Thế Loạn vương bị thiên địa của thế giới kia trục xuất ra nên đang tìm cách quay trở lại bữa ép Qui Túc trở vê Ma giới. Thế nhưng sau khi Qui Túc thực hiện cấm thuật, thân hồn của Qui Túc đã tự trở về Ma giới ngủ say. Do đó ba Hỗn Thế Loạn vương mới muốn thoát ra khỏi Linh Thư Túy.
Hiện tại, bọn họ trở vê đối với Qui Túc không có gì nguy hiểm. Bởi dù sao Qui Túc cũng chính là Ma thượng của Ma giới, ba Hỗn Thế Loạn vương không thể làm hại anh. Nhưng ba Hỗn Thế Loạn vương sẽ tìm Xích Miên và truy sát cô vì nguyên nhân khiến cho Ma thượng bỏ bê Ma giới, bất chấp cả thân thể là Xích Miễn.
Định Xương đoán được, Xích Miên đang tàn sát tứ phía trên Thiên cung. Hiện tại, nếu ba Hỗn Thế Loạn vương còn đuổi đến thì tình hình của Xích Miên sẽ nguy hiểm vô cùng. Qui Túc có thể vì Xích Miên làm đến bước đường ấy, thế nhưng Định Xương tự đánh lên lông ngực của chính mình. Hắn biết rõ, hắn không thể.
Qui Túc không màng bản thân, không sợ liên lụy đến Ma giới. Nhưng sau lưng Định Xương là cả tộc hồ ly không có sức chống lại Thiên cung, do đó Định Xương không thể bất chấp tất cả như Qui Túc. Ấy cũng là điểm mà Định Xương hiểu, mình đã sớm thua trắng Qui Túc, từ thời khắc Qui Túc xông vào Linh Thư Túy, hắn đã biết.
Lúc này, trời đất bỗng nổi bão, mây đen kéo đến, sấm sét xuất hiện từng chùm. Định Xương mở to mắt, Xích Miên... đọa ma rôi. Trên Thiên cung, váy trắng phiêu diêu của Xích Miên đã sớm nhuộm một màu đỏ đậm, từng thiên binh lần lượt ngã xuống trước mặt cô. Chém giết một đường, cuối cùng Xích Miên cũng đánh vào chánh điện. Ngọc Hoàng và các vị tiên tôn đã sớm biết được diễn biến, hiện tại đang tụ tập đầy đủ tại chánh điện, không thiếu một ai. Ngọc Hoàng ngôi trên trên bảo tọa, được các vị tiên nhân khác bảo vệ rất kín kẽ.
Khi nhìn thấy một thân váy đẫm máu đỏ của Xích Miên, ai nấy đều mở mắt to nhìn trân trối không nói nên lời. Cuối cùng, vẫn là Ngọc Hoàng hoàn hồn lại đầu tiên: “Thượng tiên... Thượng tiên Xích Miên. Bổn tôn... bổn tôn cứ tưởng Thượng tiên đã...”
Xích Miên hừ mạnh một tiếng, thân sắc ngập tràn vẻ khinh khi: “Tụ tập lại đầy đủ thế này, các ngươi sợ bổn tiên sẽ bỏ sót đầu của các ngươi ư? Đợi đấy, sẽ có phần cả.” “Hỗn xược. Thượng tiên Xích Miên, bổn tôn đây là tôn trọng nhà ngươi, gọi ngươi một tiếng Thượng tiên là để ngươi cống hiến cho Thiên đình, trở thành một bậc tiên nhân khiến cho hậu thế nể phục, để mọi người có thể lấy đó làm gương. Hiện tại lại ăn nói ngông cuồng thế này, ngươi tự hỏi bản thân xem có xứng đáng làm một Thượng tiên được chúng nhân cung phụng không chứ?”
“Ông mới nên là kẻ phải im đi. Một kẻ ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván như ông còn dám ngồi đó gào rống ư? Cha tôi vì đâu mà chết? Tôi vì cớ gì phải lưu lạc đến bước đường này, chính bản thân ông là kẻ hiểu rõ nhất. Ông không tự vấn lương tâm mình ư? Một lũ tự xưng là thánh nhân, dối trá nhơ nhuốc đến cực điểm”
“Bổn tiên nhẫn nhịn đến ngày hôm nay là để trở về tìm các ngươi báo thù. Dốc sức vì Tiên giới, trung thành một lòng với Tiên giới. Cuối cùng thứ bổn tiên nhận được là gì? Là sự kiêng ky xuất phát từ bản tính ích kỷ bẩn thỉu của các ngươi, thế mà có thể hắt nước bẩn lên người bổn tiên rồi ra tay sát hại hiên thân giữa ban ngày ban mặt. Thói đời là thế ư?”
Lời nói của Xích Miên có tiên pháp bên trong, từng lời từng chữ như đang vang vọng khắp thế gian, đập thẳng vào màng nhĩ của những kẻ đạo mạo đang đứng phía đối diện. Xích Miên không hề kiêng dè, nói thẳng thừng ra như vậy khiến cho bọn họ á khẩu không thể đối đáp, cũng không biết nên nói thế nào mới phải
Lúc này, một bóng dáng xuất trần nhẹ lướt đến bên cạnh Xích Miên, Ngọc Hoàng vừa thấy liên kêu lên: “Bạch Phong Thượng tiên!" Bạch Phong Thượng tiên đích thị là một vị tiên nhân có tiên pháp cao cường bậc nhất Tiên giới hiện nay. Thế nhưng Bạch Phong Thượng tiên chính là bạn bè thân thiết với Chiến thân Xích Mẫn. Hiện tại Bạch Phong Thượng tiên xuất quan sau mấy trăm năm tu luyện, Ngọc Hoàng có chút lo lắng nếu hắn không đứng về phía mình.
“Bạch Phong thượng tiên, ngươi xem... Nghe Ngọc Hoàng định kể khổ, Bạch Phong Thượng tiên lắc đầu: “Xích Miên sẽ không nói dối, lòng trung thành của Xích Miên đối với Tiên giới là thứ còn sáng hơn cả nhật nguyệt.”
"Thuở xưa, bổn tiên cũng từng nghi ngờ cái chết đột ngột ấy của Chiến thân Xích Miên. Không ngờ... Trong lòng Ngọc Hoàng thâm than không ổn, cả người có chút choáng váng. Ông ta thật sự đang lo sợ, nếu như Bạch Phong theo phe của Xích Miên thì cả Tiên giới sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đương nhiên, ngay từ khi Xích Miên thu thập đủ hồn niệm, Ngọc Hoàng đã cảm nhận được và cho người đi mời Phật Tổ Như Lai. Thế nhưng Phật Tổ Như Lai không đến kịp, Ngọc Hoàng vô cùng sợ hãi mạng này sẽ khó giữ.
Xích Miên mím môi: "Bạch Phong Thượng tiên, chuyện này bổn tiên đã quyết, mong người đừng ngăn cản." Vừa dứt lời, Bạch Phong chưa kịp nói gì thêm thì Xích Miên đã xông lên. Cô nhận ra được Ngọc Hoàng đang muốn kéo dài thời gian, có thể lão đã cho người đi thỉnh Phật Tổ Như Lai.
Hiện tại nếu còn không ra tay, Xích Miên sợ thù này khó báo. Bởi Phật Tổ Như Lai phổ độ chúng sanh, dù cho những kẻ trên Tiên giới sai trái ra sao thì Phật Tổ Như Lai cũng sẽ ngăn cản chuyện sát sanh diễn ra. Xích Miên tốn nhiều công sức như vậy, thậm chí Qui Túc đều đã hy sinh cho cô, cô ngàn vạn lần không thể thất bại.
Xích Miên càng giết càng hăng, ngay cả bản thân bị thương cũng không hê màng đến. Bạch Phong đứng một bên nhất thời không biết phải làm thế nào. Ở cảnh giới của Bạch Phong, sát sanh đã là chuyện hư vô. Chỉ là nhớ đến Xích Mẫn vì sao mà chết, còn có thân thể mỏng manh của Xích Miên... Ngay khi Bạch Phong vừa định ra tay thì một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng: Nam Mô A Di Đà Phật, xin các vị dừng tay." Thân thể Xích Miên bị một tia ánh sáng vàng nâng lên, tách cô ra khỏi vòng tròn chém giết. Bấy giờ, Ngọc Hoàng đang run rẩy núp sau bảo tọa, thấy Phật Tổ Như Lai đến liên cố gắng trấn tỉnh, dáng vẻ thập phần tươi cười tiếp đón. Phật Tổ Như Lai lắc đầu, một luồng ánh sáng vàng phát ra liền khiến những người bị thương trở nên lành lặn ngay tức khắc. Những vết thương lớn nhỏ trên người Xích Miên cũng vì thế biến mất.
"Nam Mô A Di Đà Phật, Thượng tiên Xích Miên, chúng ta lại gặp mặt. Lần trước gặp đã là chuyện của mấy trăm năm, khi ấy rõ ràng Thượng tiên rất có Phật tính, thế nhưng hiện tại thật sự đáng buồn." Xích Miên lắc đầu: “Bổn tiên cũng là kẻ thất thế. Trong lòng thật sự không thể buông bỏ...” *x* 124 ***
Bạn cần đăng nhập để bình luận