Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c29
c29c29
Chương 29: Cô vợ kế ‹ Do đó, mấy chục năm na đợi một cơ hội để trả thị mặt khá tệ: “Ông chủ lớn ‹ bé thì tên là Bách Cận. Ð của em có đúng không?”
Nghe vậy, Cải Thảo khôr chuyện như vậy xảy ra ư? ( thật sự là hình câu mà, qL lớn thì cũng lại gặp nhau. liền hiểu được thái độ của Cải Thảo gật đầu, có ch Bách Cận chính là con tra định làm gì ư?”
Gia Minh thở dài một nơi, cuối cùng ông ta vẫn nhìn thẳng vào mắt Cải Thảo nói rõ: “Thảo à, đó là cô con gái nuôi đầu tiên và cũng là duy nhất của anh từ xưa đến nay. Con bé có ý nghĩa rất lớn đối với anh, thù này anh không thể không báo.”
“Nhưng anh định làm đến mức độ nào?”
“Mạng - đổi - mạng.”
Cải Thảo thoáng rùng mình khi nghe câu trả lời dứt khoát của Gia Minh, ông ta còn gắn từng chữ một khiến cho trong lòng bà ta hơi côn cào khó hiểu: “Nhưng cái đó... dù sao thì cũng chỉ là tai nạn. Anh... anh có cần... có cần...” Gia Minh đưa tay xoa thái dương một cái: “Thì anh biết, tất nhiên em sẽ đứng về phía con trai của em. Nhưng anh cũng không thể bỏ mặc con gái của anh được. Anh thương em nhưng anh cũng rất là thương con bé, anh mong em có thể hiểu cho anh, Thảo à.”
Cải Thảo mím môi, đạo lý kẻ đi quý hơn kẻ sống đó bà ta rất hiểu. Tuy hiện tại Gia Minh có tình cảm với bà ta nhưng Diễm Hạnh là cô con gái đã từng sống chung với Gia Minh mấy năm, cô bé cũng mất vào ngay lúc Gia Minh đang ở thế khó nên thành ra ông ta càng cảm thấy có lỗi với cô bé nhiều hơn.
Mà Diễm Hạnh đã mất, Gia Minh không thể bù đắp cho Diễm Hạnh bằng bất cứ điều gì cả ngoại trừ việc trả thù. Còn Cải Thảo đang là người sống sờ sờ, có thể bù đắp bằng nhiều thứ khác, điển hình như vật chất chẳng hạn nên nếu buộc phải lựa chọn thì Gia Minh sẽ chọn báo thù cho Diễm Hạnh là điều không cân bàn cãi.
Gia Minh thấy sự hoang mang trên gương mặt của Cải Thảo thì liên đưa tay lấy cái hộp đỏ từ trong túi ra đưa sang cho bà ta: “Em giữ lấy đi. Dù sao anh cũng đã ngỏ lời với em rồi, tùy giờ lỡ dở là thế nhưng tận sâu trong tâm trí này của anh vẫn mong được cưới em làm vợ mà không phải là một người phụ nữ nào khác cả."
“Mai sau, nếu như anh có làm điều gì khiến em phải buồn tủi thì mong em cũng đừng trách anh. Anh yêu em Thảo à, anh chỉ muốn em vui vẻ, chỉ muốn em tươi cười mỗi ngày mà thôi.”
Gia Minh hôn nhẹ lên trán của Cái Thảo một cái: “Ngủ đi em đêm đã khuya rồi, đừng bận lòng nữa nhé.” Nói đoạn, Gia Minh nhanh chóng xoay người mở toang cửa rời đi, để lại Cải Thảo sững sờ ngồi đó ngắm nhìn bóng lưng đầy lạnh lùng của ông ta. Cải Thảo nhăn mày, một bộ dạng suy nghĩ đăm chiêu. Những ngày sau đó, mỗi ngày Gia Minh đều gửi quà tới cho Cải Thảo vô cùng đều đặn. Trong hộp không gì khác hơn, toàn những món trang sức đắt đỏ khiến cho người ta muốn lóa mắt. Sau một tuần thì Gia Minh dừng việc tặng quà lại, bắt đầu chuỗi ngày im lặng.
Một ngày sau đó, Cải Thảo liên không nhịn được bứt rứt gọi thẳng tới cho Gia Minh thì bà ta liền nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ: “Chào bà, tôi là trợ lý của Chủ tịch Trân. Xin hỏi bà gọi đến là có việc gì cần thiết vậy ạ?” Cải Thảo mím môi: “Tôi muốn gặp anh Minh, sao cậu lại nghe máy của ảnh được vậy? Anh Minh đâu?”
Có vẻ như ở đầu dây bên kia, trợ lý đã đoán được thân phận của Cải Thảo nên giọng nói trở nên khách khí hơn rất nhiều, cũng không vì giọng điệu khó chịu của Cải Thảo mà bày tỏ thái độ: “Vâng thưa bà, Chủ tịch Trân vì lao lực quá độ nên đã nhập viện rôi ạ. Hiện tại, Chủ tịch Trân đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, kết quả chưa rõ ạ.”
Cải Thảo hoảng hồn, giọng không kìm được cao lên: “Cái gì? Lao lực quá độ? Nhập viện? Bộ công ty xảy ra chuyện gì hay sao mà anh Minh lại phải lao lực đến như thế?” “Không ạ. Tình hình của công ty hiện đang vô cùng ổn định. Chỉ là hơn một tuần trước tới giờ thì Chủ tịch Trần cư xử rất khác lạ, dáng vẻ trông sa sút đi rất nhiêu. Tôi đoán có lẽ là do chuyện cá nhân thôi ạ.
Cải Thảo lo đến sốt vó. Ôi trời ơi, hố vàng hố bạc của bà ta bị sao thế này. Cải Thảo hỏi rõ địa chỉ bệnh viện sau đó định bắt xe đi đến đó để thăm Gia Minh. Thế nhưng khi bà ta vừa định bước ra khỏi nhà thì liên nhớ đến việc bản thân đã đã không còn một xu dính túi.
Bởi vì khoảng thời gian này Cải Thảo đang qua lại với Gia Minh cho nên bà ta cũng không xin tiên Bách Cận nữa, vì Gia Minh đều bơm tiên cho bà ta mỗi tuần. Trong khi đó, tuân này hai người không hề gặp nhau nhưng thói quen tiêu xài hoang phí của bà ta vẫn không thay đổi. Cho nên việc hết tiền là điều hiển nhiên. Cải Thảo cau mày, bực thật đấy.
Vài tiếng chuông vang lên, không quá lâu thì đầu dây bên kia liền bắt máy. Cải Thảo không đợi đối phương nói bất cứ câu nào, nhanh chóng mở lời: “Con mau chuyển tiên qua cho mẹ đi, mẹ hết tiền xài rồi.”
“Con cũng hết tiên rồi, tại tháng này con xài hơi lố, phải đợi tháng sau cha mới cho thêm. Giờ con chuyển qua đỡ cho mẹ năm triệu, tháng sau có tiền con chuyển thêm ngay cho mẹ.”
Bây giờ cũng đã là cuối tháng, Bách Cận nói tháng sau nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa thôi: “Cái gì? Năm triệu? Con muốn mẹ phải xài mỗi năm triệu thôi ư? Con có nhầm không vậy?”
Bách Cận mím môi: “Năm triệu cho ba ngày là quá ít hả mẹ? Mẹ chỉ cần xài ít lại một chút là đủ mà.” “Đủ cái gì mà đủ. Một ngày mẹ đi spa cũng tốn hơn hai triệu rồi. Tiên ăn uống rồi mua sắm nữa, làm sao mà đủ được? Sao con không nghĩ cho mẹ chút nào cả vậy? Con không thương mẹ à? Con suy nghĩ lại đi”
“Mẹ à! Con thật sự hết tiền rôi. Bởi tháng này mẹ không gọi cho con nên con nghĩ mẹ đã có thể tự làm ra thu nhập rôi, không cần con chu cấp nữa. Do đó con đã lấy tiền mua một món đồ con thích từ rất lâu. Mẹ ráng chờ ba ngày thôi là được rồi. Mẹ hiểu cho con đi.' “Cái thằng này, mẹ hiểu cho con rồi ai hiểu cho mẹ? Ba ngày năm triệu, mày muốn mẹ chết thì mày mới vừa lòng chứ gì. Hết cha rồi tới con, hai cha con anh được lắm. Đã khó khăn quá thì tôi không cân nữa, để đó mà ăn dọng luôn đi. Tôi đúng là bạc phước mới có đứa con như anh.”
Ngay lúc Cải Thảo vừa bực bội lại vừa không biết làm sao thì điện thoại của bà ta lại vang lên: “Thưa bà, Chủ tịch Trân vừa tỉnh lại. Nghe tin bà muốn đến thăm nên Chủ tịch Trần đã cử xe để đón bà rồi đấy ạ. Hiện tại xe đang đỗ trước nhà rồi ạ.”
Cơn giận của Cải Thảo thoáng nguôi đi phân nào vì sự săn sóc của Gia Minh, tuy đang bệnh tật nhưng ông ta vẫn nghĩ tới bà ta đấy. Ai như thằng con trời đánh này của bà ta, quả thật là muốn chọc cho bà ta tức chết mà. Bỗng bấy giờ trong đầu của Cải Thảo có vài suy nghĩ khác len lỏi, Bách Cận như thế mà Gia Minh lại thế kia. Xem ra...
*xx** 29 *xx**
Chương 29: Cô vợ kế ‹ Do đó, mấy chục năm na đợi một cơ hội để trả thị mặt khá tệ: “Ông chủ lớn ‹ bé thì tên là Bách Cận. Ð của em có đúng không?”
Nghe vậy, Cải Thảo khôr chuyện như vậy xảy ra ư? ( thật sự là hình câu mà, qL lớn thì cũng lại gặp nhau. liền hiểu được thái độ của Cải Thảo gật đầu, có ch Bách Cận chính là con tra định làm gì ư?”
Gia Minh thở dài một nơi, cuối cùng ông ta vẫn nhìn thẳng vào mắt Cải Thảo nói rõ: “Thảo à, đó là cô con gái nuôi đầu tiên và cũng là duy nhất của anh từ xưa đến nay. Con bé có ý nghĩa rất lớn đối với anh, thù này anh không thể không báo.”
“Nhưng anh định làm đến mức độ nào?”
“Mạng - đổi - mạng.”
Cải Thảo thoáng rùng mình khi nghe câu trả lời dứt khoát của Gia Minh, ông ta còn gắn từng chữ một khiến cho trong lòng bà ta hơi côn cào khó hiểu: “Nhưng cái đó... dù sao thì cũng chỉ là tai nạn. Anh... anh có cần... có cần...” Gia Minh đưa tay xoa thái dương một cái: “Thì anh biết, tất nhiên em sẽ đứng về phía con trai của em. Nhưng anh cũng không thể bỏ mặc con gái của anh được. Anh thương em nhưng anh cũng rất là thương con bé, anh mong em có thể hiểu cho anh, Thảo à.”
Cải Thảo mím môi, đạo lý kẻ đi quý hơn kẻ sống đó bà ta rất hiểu. Tuy hiện tại Gia Minh có tình cảm với bà ta nhưng Diễm Hạnh là cô con gái đã từng sống chung với Gia Minh mấy năm, cô bé cũng mất vào ngay lúc Gia Minh đang ở thế khó nên thành ra ông ta càng cảm thấy có lỗi với cô bé nhiều hơn.
Mà Diễm Hạnh đã mất, Gia Minh không thể bù đắp cho Diễm Hạnh bằng bất cứ điều gì cả ngoại trừ việc trả thù. Còn Cải Thảo đang là người sống sờ sờ, có thể bù đắp bằng nhiều thứ khác, điển hình như vật chất chẳng hạn nên nếu buộc phải lựa chọn thì Gia Minh sẽ chọn báo thù cho Diễm Hạnh là điều không cân bàn cãi.
Gia Minh thấy sự hoang mang trên gương mặt của Cải Thảo thì liên đưa tay lấy cái hộp đỏ từ trong túi ra đưa sang cho bà ta: “Em giữ lấy đi. Dù sao anh cũng đã ngỏ lời với em rồi, tùy giờ lỡ dở là thế nhưng tận sâu trong tâm trí này của anh vẫn mong được cưới em làm vợ mà không phải là một người phụ nữ nào khác cả."
“Mai sau, nếu như anh có làm điều gì khiến em phải buồn tủi thì mong em cũng đừng trách anh. Anh yêu em Thảo à, anh chỉ muốn em vui vẻ, chỉ muốn em tươi cười mỗi ngày mà thôi.”
Gia Minh hôn nhẹ lên trán của Cái Thảo một cái: “Ngủ đi em đêm đã khuya rồi, đừng bận lòng nữa nhé.” Nói đoạn, Gia Minh nhanh chóng xoay người mở toang cửa rời đi, để lại Cải Thảo sững sờ ngồi đó ngắm nhìn bóng lưng đầy lạnh lùng của ông ta. Cải Thảo nhăn mày, một bộ dạng suy nghĩ đăm chiêu. Những ngày sau đó, mỗi ngày Gia Minh đều gửi quà tới cho Cải Thảo vô cùng đều đặn. Trong hộp không gì khác hơn, toàn những món trang sức đắt đỏ khiến cho người ta muốn lóa mắt. Sau một tuần thì Gia Minh dừng việc tặng quà lại, bắt đầu chuỗi ngày im lặng.
Một ngày sau đó, Cải Thảo liên không nhịn được bứt rứt gọi thẳng tới cho Gia Minh thì bà ta liền nghe thấy giọng của một người đàn ông xa lạ: “Chào bà, tôi là trợ lý của Chủ tịch Trân. Xin hỏi bà gọi đến là có việc gì cần thiết vậy ạ?” Cải Thảo mím môi: “Tôi muốn gặp anh Minh, sao cậu lại nghe máy của ảnh được vậy? Anh Minh đâu?”
Có vẻ như ở đầu dây bên kia, trợ lý đã đoán được thân phận của Cải Thảo nên giọng nói trở nên khách khí hơn rất nhiều, cũng không vì giọng điệu khó chịu của Cải Thảo mà bày tỏ thái độ: “Vâng thưa bà, Chủ tịch Trân vì lao lực quá độ nên đã nhập viện rôi ạ. Hiện tại, Chủ tịch Trân đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi, kết quả chưa rõ ạ.”
Cải Thảo hoảng hồn, giọng không kìm được cao lên: “Cái gì? Lao lực quá độ? Nhập viện? Bộ công ty xảy ra chuyện gì hay sao mà anh Minh lại phải lao lực đến như thế?” “Không ạ. Tình hình của công ty hiện đang vô cùng ổn định. Chỉ là hơn một tuần trước tới giờ thì Chủ tịch Trần cư xử rất khác lạ, dáng vẻ trông sa sút đi rất nhiêu. Tôi đoán có lẽ là do chuyện cá nhân thôi ạ.
Cải Thảo lo đến sốt vó. Ôi trời ơi, hố vàng hố bạc của bà ta bị sao thế này. Cải Thảo hỏi rõ địa chỉ bệnh viện sau đó định bắt xe đi đến đó để thăm Gia Minh. Thế nhưng khi bà ta vừa định bước ra khỏi nhà thì liên nhớ đến việc bản thân đã đã không còn một xu dính túi.
Bởi vì khoảng thời gian này Cải Thảo đang qua lại với Gia Minh cho nên bà ta cũng không xin tiên Bách Cận nữa, vì Gia Minh đều bơm tiên cho bà ta mỗi tuần. Trong khi đó, tuân này hai người không hề gặp nhau nhưng thói quen tiêu xài hoang phí của bà ta vẫn không thay đổi. Cho nên việc hết tiền là điều hiển nhiên. Cải Thảo cau mày, bực thật đấy.
Vài tiếng chuông vang lên, không quá lâu thì đầu dây bên kia liền bắt máy. Cải Thảo không đợi đối phương nói bất cứ câu nào, nhanh chóng mở lời: “Con mau chuyển tiên qua cho mẹ đi, mẹ hết tiền xài rồi.”
“Con cũng hết tiên rồi, tại tháng này con xài hơi lố, phải đợi tháng sau cha mới cho thêm. Giờ con chuyển qua đỡ cho mẹ năm triệu, tháng sau có tiền con chuyển thêm ngay cho mẹ.”
Bây giờ cũng đã là cuối tháng, Bách Cận nói tháng sau nghĩa là chỉ còn vài ngày nữa thôi: “Cái gì? Năm triệu? Con muốn mẹ phải xài mỗi năm triệu thôi ư? Con có nhầm không vậy?”
Bách Cận mím môi: “Năm triệu cho ba ngày là quá ít hả mẹ? Mẹ chỉ cần xài ít lại một chút là đủ mà.” “Đủ cái gì mà đủ. Một ngày mẹ đi spa cũng tốn hơn hai triệu rồi. Tiên ăn uống rồi mua sắm nữa, làm sao mà đủ được? Sao con không nghĩ cho mẹ chút nào cả vậy? Con không thương mẹ à? Con suy nghĩ lại đi”
“Mẹ à! Con thật sự hết tiền rôi. Bởi tháng này mẹ không gọi cho con nên con nghĩ mẹ đã có thể tự làm ra thu nhập rôi, không cần con chu cấp nữa. Do đó con đã lấy tiền mua một món đồ con thích từ rất lâu. Mẹ ráng chờ ba ngày thôi là được rồi. Mẹ hiểu cho con đi.' “Cái thằng này, mẹ hiểu cho con rồi ai hiểu cho mẹ? Ba ngày năm triệu, mày muốn mẹ chết thì mày mới vừa lòng chứ gì. Hết cha rồi tới con, hai cha con anh được lắm. Đã khó khăn quá thì tôi không cân nữa, để đó mà ăn dọng luôn đi. Tôi đúng là bạc phước mới có đứa con như anh.”
Ngay lúc Cải Thảo vừa bực bội lại vừa không biết làm sao thì điện thoại của bà ta lại vang lên: “Thưa bà, Chủ tịch Trân vừa tỉnh lại. Nghe tin bà muốn đến thăm nên Chủ tịch Trần đã cử xe để đón bà rồi đấy ạ. Hiện tại xe đang đỗ trước nhà rồi ạ.”
Cơn giận của Cải Thảo thoáng nguôi đi phân nào vì sự săn sóc của Gia Minh, tuy đang bệnh tật nhưng ông ta vẫn nghĩ tới bà ta đấy. Ai như thằng con trời đánh này của bà ta, quả thật là muốn chọc cho bà ta tức chết mà. Bỗng bấy giờ trong đầu của Cải Thảo có vài suy nghĩ khác len lỏi, Bách Cận như thế mà Gia Minh lại thế kia. Xem ra...
*xx** 29 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận