Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C125:

C12:
C12:
*xx**% 124 *xx**% Chương Giọng điệu của Xích Miên có chút run rẩy, mang theo sự khó tin. Bấy giờ, Phật Tổ Như Lai đã rời đi từ lúc nào. Không thấy Phật Tổ Như Lai đâu, Xích Miên tự ý làm chủ đưa cánh tay đang run rẩy chạm vào búp sen màu trắng đó.
Một loạt các tia sáng chói mắt tỏa ra bốn phương tám hướng, hình dáng của Chiến thần Xích Mẫn hiện lên trước mặt Xích Miên trông vô cùng chân thật: “Xích Miên, con khỏe không? Cha xin lỗi vì đã rời khỏi con sớm như vậy, thật sự không thể làm tròn trách nhiệm của một người cha nên làm.”
Hai mi của Xích Miên không ngừng rơi rớt, từng dòng từng dòng nước mắt thi nhau không ngừng chảy: “Cha... cha ơi...”
Chiến thân Xích Mẫn mỉm cười: “Con gái của cha, hiện tại con thấy được tia thân hồn cuối cùng của cha. Nghĩa là con đã làm điều gì điên cuồng đúng không? Đây chính là điêu cuối cùng cha cầu xin Phật Tổ Như Lai giúp đỡ.”
Nói đến đây, Xích Miên cũng đã hiểu ít nhiều: “Con à, mọi vật trên đời đều có nhân quả. Hà cớ gì con phải tổn hao phúc đức vì những kẻ vốn đã quá xấu xa chứ? Cha chỉ mong Xích Miên - con gái của cha có thể bình bình yên yên trôi qua ngày dài tháng rộng một cách thật hạnh phúc.”
“Cha mong sẽ có một người vì con mà nguyện làm tất thảy mọi thứ. Ở bên con để che chở, yêu thương con đến cuối con đường. Con hiểu ý cha muốn nói đúng không con gái? Cha thật sự không muốn con sống mãi trong thù hận. Bởi tha thứ cho người cũng chính là buông tha cho bản thân mình. Đừng tự làm khổ bản thân nữa có được không con? Cha mãi thương con và sẽ luồn dõi theo con, hãy hạnh phúc nhé con gái của cha.”
Xích Miên lặng người nhìn bóng dáng của Chiến thân Xích Mẫn dần dần tan biến. Cô phóng tâm mắt ra xa, nhìn ao sen nhỏ, nhìn những bông hoa trên cành trên lá. Nhìn xa ra bầu trời xanh thắm đầy mây, cuối cùng là nhìn lại bản thân mình, một thân đầy máu tươi.
*
Một trăm năm sau.
Định Xương thở dài nhìn hai người đang tựa vào nhau trước mắt: “Có tiến triển gì không?”
Xích Miên gật đâu, gương mặt mang theo nụ cười khó che giấu: “Có, anh ấy đã có thể cử động ngón tay khi nghe bổn tiên trò chuyện. Có lẽ vào một ngày không xa sẽ có thể mở mắt tỉnh lại rồi.”
Định Xương gật đầu, có chút cay đắng nhưng vẫn lẳng lặng rời đi. Bạch Phong ở phía xa nhìn thấy vậy cũng biến mất vô tung, chớp mắt cũng chỉ còn lại Xích Miên và Qui Túc. Ngày ấy, nhờ những lời nhắn nhủ cuối cùng của Chiến thân Xích Mẫn thì Xích Miên cũng đã suy nghĩ thông suốt.
Khi ấy, Xích Miên cũng không tiếp tục tàn sát Tiên giới mà đến Ma giới để đòi người. Lúc đó, Qui Túc vì thi triển cấm thuật nên đã lâm vào trạng thái ngủ say. Đương nhiên không phải ngủ say trong chốc lát, cái giá phải trả cho loại cấm thuật đó là một giấc ngủ ngàn thu.docful l.vn
Không dễ dàng gì Xích Miên mới giành được Qui Túc từ tay của ba Hỗn Thế Loạn vương. Khi ấy, cô đã bị thương rất nghiêm trọng. Nhưng dù cho như vậy, Xích Miên vẫn từ chối sự giúp đỡ của Định Xương và Bạch Phong. Hơn ai hết, Xích Miên hiểu rõ món nợ khó trả nhất chính là nợ ân tình.
Giữ Qui Túc bên cạnh, Xích Miên cũng không cam tâm để anh cứ mãi ngủ say như vậy. Do đó, Xích Miên đã tìm tòi muôn vạn cuốn sách cổ chỉ để kiếm ra cách làm cho Qui Túc thức tỉnh. Đương nhiên, những việc như hồi sinh người khác đều bị quy vào bí thuật.
Sau khi tìm ra loại bí thuật đó, Xích Miên không hề do dự thi triển nó ngay lập tức, từ đó Qui Túc dần có sự sống trở lại. Cơ thể trở nên hồng hào hơn, tay chân cũng có thể cử động được đôi chút. Hiện tại, đối với Xích Miên thì Qui Túc chính là người quan trọng nhất. Bởi vì Xích Miên, dù cho là bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì Qui Túc cũng không hề ngần ngại, cứ thế lăn xả. Do đó, cô biết nếu muốn hạnh phúc. Cuộc sống của cô không thể nào thiếu vắng Qui Túc ở bên cạnh. Qui Túc đã từng vì cô làm nhiều chuyện như vậy, Hiện tại, Xích Miên không tiếc bất cứ giá nào để cứu anh. Hai người, xem như cũng là một đôi uyên ương.
Năm mươi năm sau.
Bấy giờ, Định Xương đang ngồi uống rượu ở Đào Tuyết Nhai thì bỗng thấy được trên trời lóe lên hàng vạn tia sáng chói mắt. Tim Định Xương như thắt lại, chẳng lẽ... chẳng lẽ Xích Miên...
Đồng dạng, Bạch Phong đang múa kiếm trên núi cũng chú ý đến hiện tượng đó. Ngay cả kiếm cũng không thu, trực tiếp dịch chuyển đến nơi cư ngụ của Xích Miên. Khi bọn họ đến nơi, căn nhà gỗ im lìm như không hề có sự sống.
Định Xương và Bạch Phong đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều có sự đau đớn không khó để nhận thấy. Lúc này, bỗng trên cao vang đến tiếng cười. Hai người bọn họ ngước lên nhìn thì thấy Qui Túc đang bình an vô sự bế Xích Liên trong lòng: “Cảm ơn hai người đã chiếu cố Xích Miên trong thời gian qua. Đợi khi có rượu mừng sẽ mời hai người sau, tạm biệt!"
*
Một trăm năm sau.
Hai hàng mi cong của Xích Miên thoáng động đậy. Qui Túc ngôi bên cạnh giường, thần sắc vô cùng mừng rỡ. Xích Miên từ từ mở mắt, Qui Túc không kiêm được ôm chặt cô vào lòng: “Em tỉnh rồi. Cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Thật tốt quá, tốt quái”
Xích Miên ngơ ngác nhìn Qui Túc. Vì cơ thể đã ngủ say một đoạn thời gian không ngắn, thân thể có chút khó chịu là điều không tránh khỏi. Qui Túc cũng nhận ra điều đó, anh phất tay một cái, cả người Xích Miên liền trở nên dễ chịu.
Không đợi Xích Miên hỏi, Qui Túc đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc trấn an cô: "Em cứ từ từ rồi anh sẽ kể cho em nghe. Em mới tỉnh dậy, không nên quá xúc động." Xích Miên gật đầu, dựa vào lòng Qui Túc, cảm nhận hơi ấm của anh.
Có lẽ chỉ khi đã từng mất đi, con người ta mới biết được lúc có thể sở hữu điều đó là hạnh phúc đến nhường nào. Hiện tại, Xích Miễn cũng vậy. Trước kia, dẫu cô cảm thấy hạnh phúc khi ở gần Qui Túc. Nhưng bây giờ, cô mới cảm nhận được việc này thật sự hạnh phúc đến nhường nào.
“Ba Hỗn Thế Loạn vương thật ra cũng không phải kẻ tàn ác gì cả mà là ba vị trung thành với Ma thượng nhất Ma giới. Khi ba Hỗn Thế Loạn vương vào Linh Thư Túy gặp anh, bọn họ nhất mực muốn khuyên anh quay về. Nhưng anh cũng rất kiên quyết không chịu quay vê cùng họ.”
“Sau đó ba Hỗn Thế Loạn vương đã đề nghị với anh, muốn cùng anh cá cược một trận. Nếu như anh thua, từ nay vê sau không được đặt tình cảm nơi em nữa. Còn nếu anh thắng thì em thật sự giống như lời anh nói. Chính là người xứng đáng nhất để trở thành Ma hậu của Ma giới.”
“Ấy, em đừng chối. Anh biết em có tình cảm với anh mà. Hơn nữa, anh cũng đoán được ít nhiều điêu khó xử trong lòng em. Anh đồng ý trận cá cược đó, thứ nhất là để em có thể dũng cảm đối diện với lòng mình. Thứ hai là anh thật sự muốn em là của anh, chỉ là của anh mà thôi."
*xx**% 125 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận