Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c26

c26c26
Chương 26: Cô vợ kế của lão đại (13)
Bách Tân cười hiên: “Cha rất vui khi con đã suy nghĩ được như vậy. Cha không nói ra, cũng vì sợ con cảm thấy bị tổn thương. Nhưng bà ta quá đáng như vậy, cha không muốn con bị lợi dụng. Bởi thực ra bà ta chỉ đang ngó cái gia tài này mà thôi.”
“Bách Cận à, con rất thông minh, cha luôn biết điều đó. Trước nay con chưa rõ ràng nên bị che mắt, hiện tại cũng đã hiểu rõ rồi thì cha tin rằng con có thể tự dùng cách riêng của mình để xem xem kết quả ra sao mà. Khi ấy, chắc hẳn con sẽ biết rõ sự thật mà thôi. Cũng không quá khó khăn đâu, con đừng tự làm bản thân phiên não nữa.” Nói đoạn, Bách Tân thở dài một hơi thật sâu: “Cha từng buồn, từng khổ, từng hận rồi cũng từng sợ hãi. Nhưng theo thời gian, cha cảm thấy những việc đó không cần thiết nữa. Chỉ khi buông bỏ được sân si thì tâm mới an lạc được, nghiệp ai người nấy gánh. Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát.”
“Chỉ có điều, ai cũng có giới hạn riêng. Nếu bà ta vẫn còn không biết thu tay, dụng tâm độc ác thì cha không thể tiếp tục niệm tình xưa mà tha cho bà ta được nữa. Mong con hãy hiểu cho cha.”
Bách Cận gật đầu, cậu ta hiểu rõ điều đó. Nếu những gì Bách Tân nói không sai thì Cải Thảo thật sự quá ư là tàn nhẫn, tâm tư ác độc vô cùng. Một khi đã như vậy, cậu ta cũng không có quyên gì ngăn cản Bách Tân ra tay khi Cải Thảo cứ chấp mê bất ngộ. Hơn nữa, nếu chuyện thật sự là như vậy thì Bách Cận cũng không nhịn được mà cảm thấy sợ hãi với người mẹ ruột đó của mình. Nhưng hiện tại, cậu ta cần đi xác minh một việc.
Nếu Cải Thảo vẫn còn chút lương tri của một người mẹ hay ít nhất là tình thương Cải Thảo dành cho cậu ta không hề giả dối thì Bách Cận cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn Cải Thảo bị rơi vào bước đường cùng. Bởi dù sao thì đó cũng là mẹ ruột của cậu ta.
Thấy vẻ mặt của Bách Cận, Bách Tân cũng thừa hiểu được những gì Bách Cận đang dự tính. Chỉ là Bách Tân không hề có ý định ngăn cản điều đó. Căn bản là Bách Tân đã sớm biết, Cải Thảo là loại người gì. Do đó, Bách Tân không hê sợ Bách Cận sẽ đứng về phía Cải Thảo thêm bất cứ một lần nào nữa. Quản gia nhìn bóng dáng Bách Cận đã đi xa rồi nhìn lại Bách Tân đang đưa tay phủi bụi trên quần áo. Dáng vẻ của Bách Tân vô cùng hăng hái, tâm trạng thoạt nhìn rất tốt. Giống như người vừa trâm tư, đau buồn vì chuyện xưa khi nãy không phải là ông vậy. Quản gia xoa cằm: “Ông chủ, không phải là ông muốn bà chủ tương lai phải có khả năng tự bảo vệ được bản thân ư? Sao bây giờ ông chủ lại ra tay xử lý hết mọi phiên phức cho cô ấy vậy?”
Bách Tân uống một ngụm trà: “Tôi cân cô ấy đủ thông minh và nhạy bén để tự bảo vệ bản thân, nghĩa là không khù khờ, chậm chạp mà thôi. Nay tôi đã hiểu rõ cô ấy là người thế nào rồi thì đương nhiên tôi phải ra tay bảo vệ cô ấy chu toàn, bởi cô ấy chính là người mà tôi đang tìm kiếm.” Quản gia ồ một tiếng, không nhịn được bật ngón tay lên với Bách Tân. Hóa ra, Bách Tân cần một cô gái đủ thông minh và nhạy bén để có thể tự bảo vệ bản thân trong những trường hợp ngoại lệ mà thôi. Chẳng hạn như không dễ dàng bị ai đó dụ dỗ ra khỏi phạm vi bảo vệ của ông ấy.
Còn một khi Bách Tân đã xác định được Xích Miên có đủ những yếu tố mà ông ấy cần rồi thì đương nhiên, ông ấy không cần ngồi im quan sát nữa mà sẽ tự bảo vệ cô chu toàn nhất có thể. Thật là quá cao siêu mà.
Có điều quản gia cũng phải công nhận một điều là Bách Tân diễn rất sâu. Chỉ với một chai thuốc nhỏ mắt thôi mà vừa giải quyết được phiên phức cho Xích Miên, vừa có thể đúng thời điểm giáo dục Bách Cận, khiến cho Bách Cận tự nhìn nhận lại bản thân một cách vô cùng trôi chảy. Quả thật giống như là mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Bách Tân vậy, điều đó khiến cho quản gia càng ngưỡng mộ Bách Tân hơn.
Do đó, quản gia liên không nhịn được chuôồn đi tới một góc để gọi điện cho Xích Miên biết nhằm muốn thông báo tình hình để Xích Miên hiểu rõ Bách Tân rất quan tâm cô. Quản gia nghĩ Xích Miên sẽ vô cùng cảm động, ông phải giúp ông chủ của mình thôi.
Cũng nhờ suy nghĩ ngây thơ đó của quản gia mà Xích Miên mới hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra là như vậy. Nếu như thế thì những gì cô suy đoán cũng không sai, xem ra cái chết của nguyên chủ ở đời trước không phải do Bách Tân đứng ở phía sau thao túng. Bấy giờ, Cải Thảo đang ngồi trong một nhà hàng sang chảnh dùng bữa. Không sai, đây chính là tiên mà Bách Cận đã bom cho bà ta cách đây không lâu. Mỗi tháng, Bách Cận đều gửi tiền cho bà ta nên Cải Thảo có một cuộc sống khá sang chảnh.
Dùng bữa xong, Cải Thảo vừa định gọi phục vụ kêu taxi chở bà ta đi đến spa thì một bó hồng liên được giao đến. Cải Thảo mỉm cười ký nhận rôi sau đó ngắm nghía bó hoa hồi lâu.
Gần cả tuân nay, sau mỗi bữa ăn thì Cải Thảo đều nhận được một bó hồng to, trên tấm thiệp chỉ ghi hai chữ GM mà thôi, ngoài ra không có thêm bất cứ câu chữ nào khác.
Bởi đây là nhà hàng quen thuộc mà Cải Thảo dùng bữa mỗi ngày. Nên bà ta đoán rằng, nhất định là có một người đàn ông có tiên nào đó cũng vào nhà hàng này ăn, tình cờ nhìn thấy bà ta sau đó nhìn trúng bà ta mất rồi.
Cải Thảo đắc ý cười cười, bà ta biết ngay mà. Cải Thảo vẫn luôn tin bản thân vẫn còn sức hút rất mãnh liệt với cánh đàn ông, đó cũng là một trong những lý do bà ta giữ thói quen đi ăn ở nơi này.
Thứ nhất là do có tiên của Bách Cận chu cấp, Cải Thảo muốn sống sang chảnh nên mới trở thành khách quen của nhà hàng này. Đương nhiên là thức ăn ở đây không hề tệ.
Thứ hai là do bà ta muốn câu rùa vàng, Cải Thảo không tin là bản thân không thu hút được người đàn ông nào cả. Bách Tân có thái độ không chào đón Cải Thảo như vậy khiến bà ta ghi hận trong lòng rất nhiều. Nên dù là bà ta đang lập mưu tính kế để phá hoại hạnh phúc của Bách Tân, lợi dụng Bách Cận để có thể quay về đó để ăn sung mặc sướng thì Cải Thảo vẫn mong có thể tìm được một người đàn ông nhiều tiền khác để bà ta đè bẹp Bách Tân luôn. Không cần tốn nhiều hơi sức nịnh nọt làm gì nữa. Công bằng mà nói thì Cải Thảo cũng không phải là một người phụ nữ xấu. Chỉ là theo thời gian thì cách ăn mặc và trang điểm của bà ta biến hóa rồi đâm ra tự dìm bản thân, trở thành một bà cô hoa lá hẹ mà thôi. Do đó, sự tự luyến của Cải Thảo cũng không phải là không có căn cứ.
Thế nhưng lần này, khi đọc tấm thiệp thì Cải Thảo liên bất ngờ thấy được vài dòng chữ trông rất mạnh mẽ: “Chào em, người phụ nữ xinh đẹp. Sau một thời gian ngại ngùng, phải giấu mặt với em thì nay tôi đã có đủ dũng khí để gặp em. Không biết em có cho tôi vinh hạnh đó không?”
Bên dưới vài dòng chữ đó là địa điểm và thời gian, bên góc phải của tấm thiệp có hai chữ GM. Đọc xong, tâm trạng của Cải Thảo lâng lâng, cần quái gì lão Bách Tân kia. Rùa vàng của bà ta đã tới rôi đây. Trong đầu của Cải Thảo gân như đang hoạt động hết công suất, cơ hội tốt thế này, bà ta phải nắm cho chắc mới được. Nhất định phải để lại ấn tượng tốt trong lòng của đối phương. Còn về diện mạo thì bà ta thật sự chẳng quan tâm lắm, chỉ cần giàu là đủ. *xx** 26 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận