Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c72
c72c72
Chương 72: Vũng nước đục của làng giải trí (12)
Xích Miên nói lời cảm ơn, cô mời bọn họ vào quán ngồi nghỉ tạm rồi đợi cô lơi một chút sẽ bắt đầu phỏng vấn. Thế nhưng từ lúc đi vào bếp, bóng dáng nhỏ nhắn của Xích Miên luôn bận rộn. Cô buông cái này, bắt cái kia, quả thật là làm việc không hề ngơi tay.
Một trong hai cô gái của Tòa soạn Nam Nam đứng ngoài quan sát không nhịn được hỏi Xích Miên vài câu vê nấu nướng. Cùng là phái đẹp với nhau, thấy Xích Miên quá đỗi thành thục trong việc này nên cô gái ấy có chút hâm mộ. Xích Miên không hề khó khăn, rất vui vẻ nói những gì mình biết cho cô gái nghe. Sau đó còn giải thích tường tận cho cô ấy hiểu: “Cái này thì đúng là cần có một chút kinh nghiệm. Khi chọn cua đồng thì hãy chọn con có màu tím, xám đục, phần mai cua sẽ có màu sáng hơn.”
“Muốn chọn cua nhiều thịt thì nên chọn cua đực có yếm nhỏ và nhọn, còn chọn cua nhiều gạch thì chọn cua cái có yếm lớn hơn, người ta thường gọi là yếm bông. Chọn những con còn di chuyển nhanh, càng và chân còn đủ, linh hoạt. Có một mẹo khá hay mà chúng ta nên nhớ, đó là dùng tay ấn vào vỏ yếm, nếu thấy nổi bọt khí thì đó chính là cua còn tươi.” “Tiếp theo là cách chế biến. Muốn làm bún riêu cua ngon thì cua phải được giã bằng tay. Khi đó, váng thịt cua mới mềm, mịn và giữ được mùi vị đặc trưng. Còn như cô thấy đó, tôi không có thời gian nên sẽ đem đi xay bằng máy, chỉ là váng thịt cua thường bị xốp và có sạn. Đương nhiên sẽ không ngon bằng giã tay.”
"Trên hết, khi chọn cua đồng không nên chọn cua đồng có mắt đỏ hay bụng dưới của cua đồng có lông hoặc đầu lưng cua đồng đó có chấm sao ở bên trên." Nghe Xích Miên chia sẻ kinh nghiệm nấu nướng, cô gái không khỏi ngượng ngùng bởi bản thân chiên cái trứng cũng không xong.
Đợi đến khi Xích Miên nấu nướng xong xuôi, trời cũng đã hửng sáng. Cánh phóng viên bụng đói cồn cào vì hương thơm bốc lên từ hai nồi nước lèo của Xích Miên. Nhất thời, cánh phóng viên còn nghĩ bản thân đang đi tác nghiệp với một nhà ẩm thực nào đó. Thế nhưng nhân cơ hội này, bọn họ cũng có thể ăn thử món ăn của Xích Miên nấu để viết bài. Nghĩ vậy, cánh phóng viên liền không ngân ngại gọi món, dù sao chi phí tác nghiệp cũng do Tòa soạn chỉ trả, bọn họ không cân phải lo đến tiên nông.
Ngay cả khi Xích Miên bán với giá một trăm ngàn một tô thì bọn họ vẫn ăn cho bằng được. Trên thực tế là dù Xích Miên không bán tô một trăm ngàn thì bọn họ cũng ăn không dưới một trăm ngàn, vì quá ngon. Hơn nữa hoành thánh hay xí quách cũng vô cùng tuyệt vời.
Ngay từ đầu không ai mong đợi quá nhiều ngoại trừ hai cô phóng viên của Tòa soạn Nam Nam. Vì từ đầu tới cuối, hai cô ấy đều chăm chú quan sát những thao tác của Xích Miên, thuân thục không gì sánh bằng. Không khác chi một đầu bếp chính quy cả. Nghe những lời khen vang lên không dứt, Xích Miễn cười hiền. Bấy giờ, khách cũng bắt đầu ghé quán lai rai. Đồng thời, những người ở gân nói này cũng đến vì thấy tin tức ở trên mạng. Đa số mọi người đi hóng hớt đều không nghĩ quá nhiêu đến món ăn Xích Miên nấu.
Thế nhưng khi tới quán, họ thấy Xích Miên dịu dàng như vậy. Thêm việc mùi thơm đang không ngừng lan tỏa khiến cho bọn họ muốn không ăn cũng không được. Ăn xong liền cảm thấy lời hứa hẹn trên trạng thái của Xích Miên quả là không ngoa.
Thậm chí có người còn Live stream, bấy giờ xảy ra tình trạng dở khóc dở cười rằng đã hết đồ ăn để bán, nhưng khách hàng vẫn lần lượt kéo đến. Dù sao cũng đã bán xong, vì vậy Xích Miên liền tiếp nhận phỏng vấn. Xích Miên biết trước sẽ có người hỏi về tờ giấy xét nghiệm cũng như những bằng chứng cô đã đưa ra từ trước, do đó cô đã sớm chuẩn bị đầy đủ tất thảy. Chỉ cần có người đặt câu hỏi thì bằng chứng để giải đáp liên sẽ được đưa ra.
Xế chiều, dù đã phỏng vấn Xích Miên xong nhưng cánh phóng viên chưa vội rời khỏi. Bởi bọn họ muốn chụp thêm ảnh để làm tư kiện cho bài của mình. Vì quán ăn mở cửa hai buổi, sáng và chiêu. Do đó, buổi chiêu Xích Miên đang bận rộn đón khách, cánh phóng viên liên đứng một bên tác nghiệp.
Tối đến, Xích Miên nhanh tay rửa xong đợt chén cuối cùng rôi từ từ đứng dậy. Hiện tại, toàn thân cô ê ẩm vô cùng do cả ngày hôm nay hoạt động không có thời gian ngơi nghỉ. Xích Miên xoay người định bước về phía sau bật ấm nước siêu tốc, bỗng chân cô vấp phải cái ghế nhỏ dưới chân, Xích Miên mất đà nhanh chóng ngã xuống.
Nếu là bình thường, có thể Xích Miên sẽ xoay sở được. Nhưng hiện tại toàn thân nhức mỏi, cô lại mới rửa xong một bãi chiến trường, thành ra động tác liền trở nên chậm chạp. Xích Miên nhắm nghiền mắt, đưa tay lên bảo vệ đầu.
Thế nhưng vài giây sau Xích Miên lại không ngã xuống đất mà rơi vào một vòng tay ấm áp. Xích Miên mở mắt, nhìn thấy Qui Túc đang đỡ mình, hơn nữa anh còn đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng bội phần khiến tim Xích Miên không khỏi đập hãng một nhịp.
Xích Miên hắng giọng, nhanh chóng đứng dậy, thoát khỏi vòng ôm của Qui Túc: “Cảm ơn anh.” Bỗng nhiên lúc này, không khí có chút kỳ quặc. Xích Miên nhìn đi nơi khác, còn Qui Túc thì nhìn cô. Hai người không ai nói với ai câu nào. Thế nhưng Xích Miên cũng không thể tiếp tục duy trì tình trạng này, cả người cô đang rất mỏi mệt.
Thế là Xích Miên liên bật ấm nước siêu tốc, vào phòng lấy quần áo rồi chuẩn bị đi tắm. Qui Túc vẫn ngơ ngác đứng đó, mãi cho tới khi Xích Miên đang ở trong phòng tắm rửa thì anh mới hoàn hồn. Đột nhiên anh nghĩ đến Xích Miên bên trong phòng, cô tắm rửa rồi... Qui Túc đưa tay vỗ mạnh lên trán mình một cái, hai gò má xuất hiện vệt hông khả nghi. Xích Miên tắm xong, đi ra bên ngoài thì phát hiện Qui Túc đã biến mất từ khi nào. Cô xoa mắt, nhanh chóng leo lên giường ngủ. Chưa đầy mười phút sau, cô đã ngủ mê man không biết trời trăng mây nước là gì. Bấy giờ, Qui Túc liên xuất hiện. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đưa tay xoa gò má của cô.
Qui Túc nhìn Xích Miên, sau đó biến mất. Tiếng thở dài như có như không dường như phảng phất đâu đây, hai hàng mi của Xích Miên khẽ run. Ngày hôm sau, Xích Miên vẫn bật dậy theo tiếng chuông báo thức của điện thoại lúc trời mới tờ mờ sáng. Cô nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi bước ra chợ.
Nhìn dáng vẻ của Xích Miên, hiển nhiên là không còn nhức mỏi chi cả. Cảm giác toàn thân rệu rã hôm qua không còn sót lại chút gì, tuy vậy nhưng Xích Miên không hề tò mò hay tỏ ra hoang mang. Cô vẫn đi chợ, vê sơ chế rồi nấu nướng để chuẩn bị cho công cuộc kiếm tiền. Cứ thế làm những việc cân làm, dường như tối qua người cảm thấy đau nhức, mỏi mệt không phải là cô. "Bà chủ.' Xế chiều, khi mặt trời sắp khuất sau sườn núi thì bỗng có người đến kêu Xích Miên. Bấy giờ, Xích Miên đang loay hoay dọn dẹp bên trong, nghe tiếng kêu bên ngoài cô liên ngước lên nhìn. Một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng thảm hại, dì ấy đang nhìn cô với ánh mắt đầy tội nghiệp. Thấy vậy, Xích Miên nhanh chóng bước ra trước cửa quán: “Có chuyện gì không ạ?” Người phụ nữ chỉ chỉ vào tủ kín Xích Miên dùng để bày đồ ăn: “Tôi... tôi muốn ăn cái đó có được không? Không cân thịt, tôi không cần thịt, chỉ cần...” *xx** 72 *xx**
Chương 72: Vũng nước đục của làng giải trí (12)
Xích Miên nói lời cảm ơn, cô mời bọn họ vào quán ngồi nghỉ tạm rồi đợi cô lơi một chút sẽ bắt đầu phỏng vấn. Thế nhưng từ lúc đi vào bếp, bóng dáng nhỏ nhắn của Xích Miên luôn bận rộn. Cô buông cái này, bắt cái kia, quả thật là làm việc không hề ngơi tay.
Một trong hai cô gái của Tòa soạn Nam Nam đứng ngoài quan sát không nhịn được hỏi Xích Miên vài câu vê nấu nướng. Cùng là phái đẹp với nhau, thấy Xích Miên quá đỗi thành thục trong việc này nên cô gái ấy có chút hâm mộ. Xích Miên không hề khó khăn, rất vui vẻ nói những gì mình biết cho cô gái nghe. Sau đó còn giải thích tường tận cho cô ấy hiểu: “Cái này thì đúng là cần có một chút kinh nghiệm. Khi chọn cua đồng thì hãy chọn con có màu tím, xám đục, phần mai cua sẽ có màu sáng hơn.”
“Muốn chọn cua nhiều thịt thì nên chọn cua đực có yếm nhỏ và nhọn, còn chọn cua nhiều gạch thì chọn cua cái có yếm lớn hơn, người ta thường gọi là yếm bông. Chọn những con còn di chuyển nhanh, càng và chân còn đủ, linh hoạt. Có một mẹo khá hay mà chúng ta nên nhớ, đó là dùng tay ấn vào vỏ yếm, nếu thấy nổi bọt khí thì đó chính là cua còn tươi.” “Tiếp theo là cách chế biến. Muốn làm bún riêu cua ngon thì cua phải được giã bằng tay. Khi đó, váng thịt cua mới mềm, mịn và giữ được mùi vị đặc trưng. Còn như cô thấy đó, tôi không có thời gian nên sẽ đem đi xay bằng máy, chỉ là váng thịt cua thường bị xốp và có sạn. Đương nhiên sẽ không ngon bằng giã tay.”
"Trên hết, khi chọn cua đồng không nên chọn cua đồng có mắt đỏ hay bụng dưới của cua đồng có lông hoặc đầu lưng cua đồng đó có chấm sao ở bên trên." Nghe Xích Miên chia sẻ kinh nghiệm nấu nướng, cô gái không khỏi ngượng ngùng bởi bản thân chiên cái trứng cũng không xong.
Đợi đến khi Xích Miên nấu nướng xong xuôi, trời cũng đã hửng sáng. Cánh phóng viên bụng đói cồn cào vì hương thơm bốc lên từ hai nồi nước lèo của Xích Miên. Nhất thời, cánh phóng viên còn nghĩ bản thân đang đi tác nghiệp với một nhà ẩm thực nào đó. Thế nhưng nhân cơ hội này, bọn họ cũng có thể ăn thử món ăn của Xích Miên nấu để viết bài. Nghĩ vậy, cánh phóng viên liền không ngân ngại gọi món, dù sao chi phí tác nghiệp cũng do Tòa soạn chỉ trả, bọn họ không cân phải lo đến tiên nông.
Ngay cả khi Xích Miên bán với giá một trăm ngàn một tô thì bọn họ vẫn ăn cho bằng được. Trên thực tế là dù Xích Miên không bán tô một trăm ngàn thì bọn họ cũng ăn không dưới một trăm ngàn, vì quá ngon. Hơn nữa hoành thánh hay xí quách cũng vô cùng tuyệt vời.
Ngay từ đầu không ai mong đợi quá nhiều ngoại trừ hai cô phóng viên của Tòa soạn Nam Nam. Vì từ đầu tới cuối, hai cô ấy đều chăm chú quan sát những thao tác của Xích Miên, thuân thục không gì sánh bằng. Không khác chi một đầu bếp chính quy cả. Nghe những lời khen vang lên không dứt, Xích Miễn cười hiền. Bấy giờ, khách cũng bắt đầu ghé quán lai rai. Đồng thời, những người ở gân nói này cũng đến vì thấy tin tức ở trên mạng. Đa số mọi người đi hóng hớt đều không nghĩ quá nhiêu đến món ăn Xích Miên nấu.
Thế nhưng khi tới quán, họ thấy Xích Miên dịu dàng như vậy. Thêm việc mùi thơm đang không ngừng lan tỏa khiến cho bọn họ muốn không ăn cũng không được. Ăn xong liền cảm thấy lời hứa hẹn trên trạng thái của Xích Miên quả là không ngoa.
Thậm chí có người còn Live stream, bấy giờ xảy ra tình trạng dở khóc dở cười rằng đã hết đồ ăn để bán, nhưng khách hàng vẫn lần lượt kéo đến. Dù sao cũng đã bán xong, vì vậy Xích Miên liền tiếp nhận phỏng vấn. Xích Miên biết trước sẽ có người hỏi về tờ giấy xét nghiệm cũng như những bằng chứng cô đã đưa ra từ trước, do đó cô đã sớm chuẩn bị đầy đủ tất thảy. Chỉ cần có người đặt câu hỏi thì bằng chứng để giải đáp liên sẽ được đưa ra.
Xế chiều, dù đã phỏng vấn Xích Miên xong nhưng cánh phóng viên chưa vội rời khỏi. Bởi bọn họ muốn chụp thêm ảnh để làm tư kiện cho bài của mình. Vì quán ăn mở cửa hai buổi, sáng và chiêu. Do đó, buổi chiêu Xích Miên đang bận rộn đón khách, cánh phóng viên liên đứng một bên tác nghiệp.
Tối đến, Xích Miên nhanh tay rửa xong đợt chén cuối cùng rôi từ từ đứng dậy. Hiện tại, toàn thân cô ê ẩm vô cùng do cả ngày hôm nay hoạt động không có thời gian ngơi nghỉ. Xích Miên xoay người định bước về phía sau bật ấm nước siêu tốc, bỗng chân cô vấp phải cái ghế nhỏ dưới chân, Xích Miên mất đà nhanh chóng ngã xuống.
Nếu là bình thường, có thể Xích Miên sẽ xoay sở được. Nhưng hiện tại toàn thân nhức mỏi, cô lại mới rửa xong một bãi chiến trường, thành ra động tác liền trở nên chậm chạp. Xích Miên nhắm nghiền mắt, đưa tay lên bảo vệ đầu.
Thế nhưng vài giây sau Xích Miên lại không ngã xuống đất mà rơi vào một vòng tay ấm áp. Xích Miên mở mắt, nhìn thấy Qui Túc đang đỡ mình, hơn nữa anh còn đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng bội phần khiến tim Xích Miên không khỏi đập hãng một nhịp.
Xích Miên hắng giọng, nhanh chóng đứng dậy, thoát khỏi vòng ôm của Qui Túc: “Cảm ơn anh.” Bỗng nhiên lúc này, không khí có chút kỳ quặc. Xích Miên nhìn đi nơi khác, còn Qui Túc thì nhìn cô. Hai người không ai nói với ai câu nào. Thế nhưng Xích Miên cũng không thể tiếp tục duy trì tình trạng này, cả người cô đang rất mỏi mệt.
Thế là Xích Miên liên bật ấm nước siêu tốc, vào phòng lấy quần áo rồi chuẩn bị đi tắm. Qui Túc vẫn ngơ ngác đứng đó, mãi cho tới khi Xích Miên đang ở trong phòng tắm rửa thì anh mới hoàn hồn. Đột nhiên anh nghĩ đến Xích Miên bên trong phòng, cô tắm rửa rồi... Qui Túc đưa tay vỗ mạnh lên trán mình một cái, hai gò má xuất hiện vệt hông khả nghi. Xích Miên tắm xong, đi ra bên ngoài thì phát hiện Qui Túc đã biến mất từ khi nào. Cô xoa mắt, nhanh chóng leo lên giường ngủ. Chưa đầy mười phút sau, cô đã ngủ mê man không biết trời trăng mây nước là gì. Bấy giờ, Qui Túc liên xuất hiện. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng đưa tay xoa gò má của cô.
Qui Túc nhìn Xích Miên, sau đó biến mất. Tiếng thở dài như có như không dường như phảng phất đâu đây, hai hàng mi của Xích Miên khẽ run. Ngày hôm sau, Xích Miên vẫn bật dậy theo tiếng chuông báo thức của điện thoại lúc trời mới tờ mờ sáng. Cô nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân rồi bước ra chợ.
Nhìn dáng vẻ của Xích Miên, hiển nhiên là không còn nhức mỏi chi cả. Cảm giác toàn thân rệu rã hôm qua không còn sót lại chút gì, tuy vậy nhưng Xích Miên không hề tò mò hay tỏ ra hoang mang. Cô vẫn đi chợ, vê sơ chế rồi nấu nướng để chuẩn bị cho công cuộc kiếm tiền. Cứ thế làm những việc cân làm, dường như tối qua người cảm thấy đau nhức, mỏi mệt không phải là cô. "Bà chủ.' Xế chiều, khi mặt trời sắp khuất sau sườn núi thì bỗng có người đến kêu Xích Miên. Bấy giờ, Xích Miên đang loay hoay dọn dẹp bên trong, nghe tiếng kêu bên ngoài cô liên ngước lên nhìn. Một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng thảm hại, dì ấy đang nhìn cô với ánh mắt đầy tội nghiệp. Thấy vậy, Xích Miên nhanh chóng bước ra trước cửa quán: “Có chuyện gì không ạ?” Người phụ nữ chỉ chỉ vào tủ kín Xích Miên dùng để bày đồ ăn: “Tôi... tôi muốn ăn cái đó có được không? Không cân thịt, tôi không cần thịt, chỉ cần...” *xx** 72 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận