Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c32

c32c32
*** 931 *** “Còn về nó thì em cũng đã có tính toán cả rồi. Anh cứ mang nó đi xử lý, xong xuôi thì mang tro cốt vê cho em là được để em mang vào chùa gửi cho nó sớm siêu thoát. Nó sống kiếp này cũng không được như ý, bởi có người cha quá tệ bạc. Hiện tại, mạng đền mạng cũng xem như là xong. Mong kiếp sau nó có thể đầu thai vào một gia đình tốt hơn, có một người cha mẫu mực và thật sự yêu thương nó.”
Cải Thảo không hề để ý thấy tay của Bách Cận vì tức giận mà không kiêm chế được đang phát run. Nhưng Gia Minh thì lại thấy, ông ta hắng giọng lần nữa: “Trong lòng em đang rất buôn phải không? Có gì thì cứ nói anh biết, em đừng tự chịu đựng mọi thứ.”
Không hề nghe ra bất cứ điều gì khác thường, Cải Thảo cho là Gia Minh đang quan tâm đến bà ta. Sợ bà ta buồn vì phải tự ra tay với chính con trai của mình. Xem ra quyết định của bà ta là không hề sai lâm, một người đàn ông vừa giàu có lại vừa yêu thương bà ta như vậy mới xứng đáng để bà ta có thể dựa dẫm cả đời.
“Anh đừng nghĩ quá nhiều. Em đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi. Thế này cũng xem như em đang giúp thằng bé kết thúc cuộc sống bất hạnh này. Chung sống với một người ta tôi tệ như vậy thì không thể nào nên người được. Để nó xuống dưới làm bạn với Diễm Hạnh rồi hãy đi đầu thai.”
Nói vừa dứt lời thì bỗng Cải Thảo liền nghe được tiếng võ tay rất to và rất rõ ràng truyền đến từ phía sau lưng. Bấy giờ, Gia Minh bất ngờ đẩy bà ta ra, đi tới phía sau. Thấy vậy, Cải Thảo nhanh chóng xoay người lại thì một cảnh tượng khiến bà ta há hốc mồm đang diễn ra. Bách Cận đáng lẽ ra phải hôn mê bất tỉnh vì đồ ăn có chứa thuốc mê cực mạnh bây giờ đang đứng nhìn bà chằm chặp. Còn Gia Minh lại đang đứng phía sau Bách Cận, cung kính gật đầu với cậu ta và gọi hai tiếng như sét đánh ngang tai đối với Cải Thảo: “Cậu chủ.”
Hai mắt Cải Thảo trợn to, nhất thời chưa phản ứng được với sự việc đang diễn ra. Bách Cận cười cay đắng một tiếng: “Quả thật là một người mẹ hiền lành và biết cách thương con cái. Rất tốt đó.”
Nhìn dáng vẻ chết trân của Cải Thảo, quả thật Bách Cận không muốn nói nhiều. Cậu ta thoáng quay đầu nhướng mày với Gia Minh một cái, ông ta thấy vậy thì liền hiểu ý.
Đoán chừng Bách Cận bây giờ đã chẳng buồn nói thêm bất cứ một lời nói nào nữa với người mẹ ruột đó của cậu ta. Có lẽ từ giây phút mà Gia Minh cho Cải Thảo một cơ hội cuối cùng trong đời, khi ông ta hỏi bà ta có buồn lòng hay không thì mọi thứ cũng đã kết thúc theo từng câu chữ Cải Thảo thốt ra. Tình mẹ con đã không còn, tan vỡ không còn chút manh giáp, càng chẳng thể hàn gắn lại được nữa. Gia Minh khẽ vuốt mặt: “Thực ra tôi không phải là Chủ tịch tập đoàn nhà họ Trân gì cả. Tôi chỉ là một diễn viên trực thuộc công ty giải trí Huê An An Tiến Tiến Phát mà thôi. Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều là giả, từ thân thế của tôi cho đến ân thù oán cũ gì đó đều không có thật.”
Cải Thảo như đang bị ai đó tát vào mặt liên tục, cảm giác choáng váng hoang mang này cứ kéo đến không ngừng khiến cho bà ta sắp đứng không vững: “Cái gì? Cái gì cơ? Nếu vậy... vậy... vậy các người làm những chuyện đó nhằm mục đích gì? Đúng vậy, các người đang có âm mưu gì hả? Các người mau nói ra, nói ra maul”
Nghe tiếng hét bén nhọn của Cải Thảo, chân mày của Bách Cận liền cau lại thật chặt. Còn Gia Minh nhìn qua Bách Cận, thấy cậu không hề có ý định lên tiếng thì ông ta mới thản nhiên trả lời Cải Thảo: “Là vì cậu chủ muốn cho bà một phép thử. Nhưng đương nhiên là bà đã khiến cho cậu chủ thất vọng rồi."
Cải Thảo không thể gông mình thêm được nữa, bịch một cái liền ngã ngôi xuống đất, dáng vẻ thất thần như người trên mây. Không lâu sau đó, có vẻ bà ta đã lấy lại được chút gì đó gọi là lý trí nên bà ta bình tính đứng dậy rồi ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lên nhìn Bách Cận: “Cận à, sao con lại làm như thế với mẹ? Con không sợ mẹ buồn sao?” Bách Cận tức quá hóa cười, hiện tại thì cậu ta đúng là có chút khâm phục người mẹ ruột này của mình rôi đấy. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì Cải Thảo đều không nghĩ bản thân đã sai, đối với bà ta thì cái sai luôn luôn thuộc về người khác.
Bách Cận lắc đầu, cười cảm khái vài tiếng: “Mẹ àI Tôi đúng là đánh giá thấp bà quá và trên hết, tôi cũng chưa bao giờ hiểu rõ được bà. Tại sao tôi làm như vậy? Vì tôi phát hiện những gì bà đã và đang nói với tôi đều là giả dối. Kể cả tình thương mà bà đang thể hiện cũng không hề giả trân chút nào đâu mẹ ài”
“Đối với người vô lý như bà thì tôi cảm thấy không cần giải thích hay trách móc gì thêm, bởi điều đó chỉ khiến cho thời gian quý giá của tôi bị phí phạm, giống như nước đổ đầu vịt mà thôi. Nên tôi nói đơn giản là thế này mẹ nhé!” “Thứ nhất, tôi đã biết hết mọi chuyện thuở xưa. Bà chính là một người phụ nữ không có đức hạnh, đi ngoại tình và bỏ rơi cha con tôi. Thứ hai, bà là người ích kỷ và chỉ biết nghĩ cho bản thân. Sự thật là bà không hề yêu thương tôi một chút nào cả. Bà tìm gặp tôi với mục đích muốn lợi dụng sự ngu dốt và bồng bột của tôi, dùng tôi để chia rẽ cha và cô giáo rồi sau đó, bà sẽ nhân cơ hội nước đục thả câu, quay về biệt thự và sống cuộc sống của một bà chủ sang chảnh như bà luôn mong ước.”
“Thứ ba, tôi không cần nghe bà giải thích bất cứ lý do gì vê những việc mà bà đã làm. Bởi bà là một con người không hề sai, dẫu cho bà có sai thì bà cũng sẽ tự tìm ra được lý do để ngụy biện cho cái sai ấy và biến điều đó trở thành việc đúng đắn. Đối với bà, chỉ có người khác sai. Còn bà thì luôn luôn đúng trong mọi hoàn cảnh.” Bấy giờ, Cải Thảo cũng có chút á khẩu. Tuy muốn mở miệng ra để nói nhưng thật sự là bà ta cũng không biết nên nói gì cho phải. Bởi những điều Bách Cận nói đều đúng. Trong tâm trí của Cải Thảo thì bà ta luôn đúng, bà ta không cảm thân bản thân mình sẽ làm sai bất cứ điều gì.
Bỗng lúc này, Cải Thảo cũng không hề tranh cãi gì với Bách Cận cả. Bà ta chỉ liếc tới liếc lui sau đó đưa ra một câu hỏi khiến cho Gia Minh muốn đột tử ngay tại chỗ: “Vậy những món đồ mà hồi trước giờ mẹ nhận được thì có phải trả lại hay không?”
Dường như Bách Cận đã lấy lại được bình tĩnh trước sự mặt dày của Cải Thảo. Cậu ta lắc đầu ngán ngẩm: “Tặng cho bà rồi thì đều là đồ của bà cả. Không cần phải trả lại. Tất thảy những thứ đó đều xem như là phí cho công lao mà bà đã sinh tôi ra. Đó cũng là những thứ dùng để nhắc cho bà nhớ, tôi đã chính thức cắt đứt tình cảm mẫu tử này.” *xx**% 32 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận