Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C96

C96C96
Chương 96: Trò chơi sinh tồn (19)
Nghe lời Xích Miên nói, Po Po liền mãnh liệt vẫy đuôi, nhanh chân đi theo Xích Miên. Tiếp theo, chính là một trận chém giết mịt mù khói lửa diễn ra. Từ mìn cho tới thuốc nổ, phi tiêu cho tới cung tên... đều được sử dụng tất thảy.
Ban đầu, khi Xích Miên gia nhập trận hỗn chiến này thì mọi người cũng không quá quan tâm. Chẳng qua là một gái trẻ và một con sói mà thôi, bọn họ đều đang tranh thủ làm nhiệm vụ của mình. Thế nhưng, chưa đầy ba mươi giây mà vài người đã chết dưới tay một người một sói, điều đó khiến cho mọi người đều chú ý đến Xích Miên.
Xích Miên híp mắt, nhìn người đám người phía trước đang có xu hướng hợp tác lại với nhau thì cảm thấy có chút quái lạ. Nhưng khi quan sát kỹ, Xích Miên liền thấy tầm mắt của bọn họ đều đang nhìn thẳng về phía trước.
Vừa nhìn rõ, Xích Miên liền đoán được bọn họ đều vừa nhận được nhiệm vụ. Nếu nói vậy, chẳng lẽ cô đang bị làm khó ư? Xích Miên cau mày, không lùi về phía sau mà nhanh tay xuất chiêu chém giết. Một dao phi ra, người liền ngã xuống đất, máu phun lênh láng.
Po Po cũng không dừng lại, tiếp tục tiến về phía trước phập vào cổ họng, một phát chí mạng. Ngay khi Xích Miên và Po Po hợp tác vô cùng nhuần nhuyễn, khiến đối phương khó lòng phá giải được thế tấn công này. Thế nhưng Xích Miên thấy được một người đang lui về sau muốn rút súng ra.
Xích Miên cau chặt mày, cái này là bug à? Sao ở tầng hai lại có súng được?
Khẩu súng lục đó không phải đồ bỏ đi, kỹ năng sử dụng súng của người đàn ông ấy cũng vô cùng thành thạo. Trùng hợp nối tiếp bất ngờ, hiện tại Xích Miên muốn né tránh là chuyện không thể. Một khi đã không thể tránh đạn, chỉ còn cách để đạn ghim vào một nơi không phải là từ huyệt thì mới có thể giữ được cái mạng này.
Xích Miên xoay người, đưa cánh tay qua bên phải nhằm để đạn ghim vào cánh tay của mình. Bỗng lúc này một tia sáng vụt qua, cây súng biến mất khiến mọi người không thể không sững sờ. Chưa đợi mọi người hết ngạc nhiên, một đám mây đen đang dần kéo đất trên đỉnh đầu của người đàn ông.
Có vẻ như thông báo của hắn ta vừa xuất hiện, chỉ thấy người đàn ông nhìn chằm chằm về phía trước rồi thần sắc hiện lên vẻ chán nắn và sợ hãi. Bấy giờ, tất cả mọi người đều nhanh chóng lùi lại phía sau để tránh sấm sét. Đương nhiên là họ đang sấm sét đánh trúng mình.
Tuy nhiên, Xích Miên lại như không có chuyện gì xảy ra. Tiếp tục cầm chặt vũ khí xông lên chém giết, những người khác thấy Xích Miên điên cuồng như vậy. Thậm chí ngay cả sấm sét cũng không sợ, tâm trí cũng không còn suy nghĩ được cái gì mà sấm sét nữa. Nhanh chóng nâng cao tỉnh thần đối phó với cô. Nhưng rất nhanh, bọn họ đều bị Xích Miên đánh bại. Hiện, chỉ còn người đàn ông đang chịu trừng phạt. Xích Miên đưa mắt nhìn qua, ấy vậy mà hắn ta vẫn còn khá lắm. Hai mắt cô híp lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Khi trừng phạt kết thúc, người đàn ông ấy vậy mà còn có thể đứng thẳng người trong khi chưa nạp thêm bất cứ lương thực nào. Hơn nữa, những tia sấm sét đang chạy ngang chạy dọc khắp nơi trên thân thể của hắn ta.
Xích Miên trợn to mắt, đây là bug đúng không? Hay cái Nguc Lưu Vong này đang cố ý muốn nhằm vào cô vậy? Từ nãy đến giờ, hết súng rồi tới người điện, đùa nhau chắc? Liếc thấy Po Po đang định nhào lên phía trước, Xích Miên liền quát một tiếng kêu nó quay lại.
Phòng máy móc dưới lòng đất.
Qui Túc tức đến nỗi cười lạnh, nhưng anh không thể để bản thân kích động được. Nếu không nhất định bệnh của anh sẽ phát tác, khi ấy liền xôi hỏng bỏng không: “Quản gia, ông đâu rồi?”
Nghe Qui Túc gọi, quản gia liền từ phòng bên cạnh bước sang. Anh mím môi, dáng vẻ có chút khổ sở: “Tôi biết thời gian của mình đã sắp không xong. Khi ấy, mọi thứ đương nhiên phải nhờ chú trông nom. Chỉ là tôi thật sự yêu cô ấy, vừa nhìn cô ấy lần đầu tiên tôi đã không thể nhìn thêm một cô gái nào khác nữa.”
Quản gia nghe những lời Qui Túc nói lại nhìn kỹ dáng về của anh. Ông ta cảm thấy Qui Túc thật sự đang muốn trăn trối: “Xin lỗi cậu chủ, do tôi không phân biệt rõ thị phi, quả thật đã làm khó người cậu thích rồi. Nếu vậy, chi bằng chúng ta thống nhất chuyện này như vậy, hiện tại tôi đã hiểu rõ nên sẽ không hồ đồ nữa. Cậu chủ đừng lo lắng.”
Vừa dứt lời, quản gia liền thao tác vài cái lên chỗ điều khiển. Qui Túc ngước mắt lên trên màn hình, người đàn ông kia đã ngã vật xuống đất từ khi nào. Trước mặt của Xích Miên lập tức hiện lên thông báo: “Nhiệm vụ chính mới: Giết hết đám người trước mắt (đã hoàn thành).”
“Xin chúc mừng Mira đã hoàn thành xong nhiệm vụ thứ ba. Mira sẽ dịch chuyển lên tầng ba trong vòng năm giây nữa.”
Qui Túc bất đắc dĩ cười khổ, ngoài mặt lại tổ ra chút vui mừng xen lẫn khổ tâm. Hiện tại, anh mới có thể thấm thía câu nói hổ xuống đồng bằng bị chó khinh là thế nào. Bởi thực lực không có, hoàn cảnh còn éo le thế này nên đường đường là một Ma thượng của Ma giới như anh lại phải giở khổ nhục kế thế này đây.
Tuy hiện tại đúng là Qui Túc đang nắm mật mã. Thế nhưng sức khỏe tệ như vậy, chính anh cũng không biết bản thân sẽ ngủm củ toi khi nào. Mà mỗi khi bệnh anh tái phát đều phải nhờ quản gia giúp đỡ mới có thể tiếp tục sự sống này.
Trên thực tế, Qui Túc chỉ đang chờ đợi Xích Miên lên được tầng ba mà thôi. Bởi dưới tầng ba, ý thức bên trong Ngục Lưu Vong không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì đến từ bên ngoài. Điều cuối cùng mà anh có thể làm cho Xích Miên ở thế giới này chỉ có việc đó mà thôi. Nhưng Qui Túc biết chắc chắn một điều rằng, Xích Miên có thể, cô nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Cho dù không có sự trợ giúp của anh, Qui Tuc không nghĩ Xích Miên sẽ thất bại. Cô là người không bao giờ chịu bỏ cuộc, dẫu có khó khăn chông gai đến đâu cũng đều kiên trì đến cùng.
Nhưng hiện tại Qui Túc đã xuất hiện trong cuộc đời của Xích Miên. Do đó bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ gánh vác cùng cô. Cứ thế, Qui Túc có chút khổ sở nói giọng rầu rầu: “Tôi muốn ở nơi đây ôn lại kỷ niệm một chút. Ngày xưa, cha tôi...”
Quản gia hiểu ý, nhanh chóng gật đầu. Tuy tình cảm giữa ông ta và cậu chủ không sâu đậm, nhưng ân tình với Liqei lại nặng vô cùng. Thuở xưa, Liqei là người đã cuu mang và đưa ông ta vào sở nghiên cứu sau đó nhận ông ta làm trợ lý. Nếu không, ông ta vẫn là một ke lang thang ở hành tỉnh gọi là quê hương ấy.
Vì vậy, khi Qui Túc nói muốn ôn lại kỷ niệm với người cha quá cố của mình thì quản gia liền đồng ý. Thấy ông ta không hề nhiều lời, Qui Túc liền hiểu anh đi đúng đường rồi, cứ thế quản gia để anh ở lại một mình trong phòng điều khiến.
Trên hết là quản gia có một bảng điều khiển riêng, tuy không có đầy đủ như bảng bên trong phòng điều khiển. Nhưng Qui Túc hiện tại đã là một con ma bệnh, sức khỏe đã yếu lắm rồi. Ông ta cũng không cần quá lo lắng Qui Túc sẽ lén lút làm gì đó. Đúng vậy, Qui Túc chẳng lén lút làm gì cả, anh làm công khai. Sau khi quản gia bước ra khỏi phòng điều khiển, Qui Túc liền khóa trái cửa và gắn một quả bom vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận