Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

C113

C113C113
Chương 113: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (15)
Tổng Giám đốc cũng trình bày rõ là vì những bảo vệ canh gác bên ngoài bị Tịnh Vy dùng tiền hối lộ và dùng quyên bắt ép. Nhưng vì những bảo vệ đó không báo lên trên mà tự ý nhận hối lộ, hành xử sai trái nên đã bị đuổi việc.
Tổng Giám đốc cũng ngỏ ý sẽ giảm năm mươi phần năm của chỉ phí đặt tiệc lân này của hai người. Qui Túc nhìn sang Xích Miên, còn Tổng Giám đốc cũng nhìn Xích Miên, đôi tay khẽ lau đi mồ hôi đang chảy trên trán. Đương nhiên là Tổng Giám đốc của nhà hàng đã nghe và chứng kiến rất rõ ràng thái độ lẫn lời nói của Xích Miên. Từ lời tường thuật của nhân viên, Tổng Giám đốc đã xem lại CCTV và chứng kiến tất thảy.
Trong lòng Tổng Giám đốc hiểu rõ, Xích Miên không phải là một người dễ nói chuyện. Do đó, khi vừa chạy đến nơi đây anh ta đã thốt ra lời xin lỗi để khiến tâm tình Xích Miên hòa hoãn hơn. Bày ra thái độ chân thành nhất có thể của bản thân, vì dù sao chuyện này cũng là anh ta bị nhân viên của mình qua mặt.
Xích Miên gật gù, xem dáng vẻ kia của Tổng Giám đốc cũng thật chân thành. Nhưng ánh mắt nhìn cô như thế, tựa hồ cô là hổ là beo. Qui Túc thấy Xích Miên nheo mắt lại thì cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn cô nhằm mang ý trêu chọc. "Nếu vậy thì xem như đã giải quyết xong rồi. Bên phía nhà hàng xử lý như thế cũng rất tốt, tôi không có thêm ý kiến gì cả. Cứ thế mà làm thôi." Tổng Giám đốc nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Nếu chẳng may Xích Miên cứ không chịu bỏ qua, dựa vào quyền thế của Qui Túc thì nhà hàng xem như khó giữ.
Buổi tiệc rượu đáng nhớ ấy diễn ra xong, cũng chính là thời điểm cuộc sống hôn nhân của Xích Miên và Qui Túc bắt đầu. Hai người chung sống như hai ngày bạn già, sớm tối cùng nhau sinh hoạt trong một căn nhà, tự do tự tại không ai quản ai. Do đó, vốn dĩ là chưa từng có mâu thuẫn.
Rất nhiều năm sau đó, tuổi tác của hai người đều đã cao. Xích Miên chuyển nhượng phòng khám vốn đã được mở rộng của mình cho vài học viên mà cô đã nhận trước đó. Còn vê Qui Túc, sản nghiệp lớn như vậy cũng có người thừa kế.
Ấy là đứa con nuôi mà hai người đã nhận nuôi mấy chục năm trước. Về già, cuộc sống của Xích Miên và Qui Túc đều rất đỗi nhàn hạ. Không ăn lại ngủ, không ngủ thì đi vận động đó đây, có lúc là du lịch rồi nghỉ dưỡng. Chung quy là vô cùng an nhàn. Trước lúc lâm chung, Qui Túc vẫn nằm bên cạnh Xích Miên và nắm chặt tay cô. Dường như bấy giờ Xích Miên có thể nhìn xuyên qua được thân xác già cỗi đầy xa lạ này để nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Qui Túc. Cho đến hiện tại, Qui Túc vẫn luôn dõi theo cô như thế, dù ở bất cứ đâu, trong hoàn cảnh nào.
Ở thế giới này, Xích Miên trút hơi thở cuối cùng vào khoảnh khắc cô vừa tròn tám mươi tuổi. Vài ngày sau đó, Qui Túc lo liệu ổn thỏa tang sự cho Xích Miên rồi cũng ra đi vào một buổi tối nọ. Có lẽ, đối với Qui Túc thì không có Xích Miên ở nơi này, đối với anh cũng chẳng còn gì làm cho anh phải níu kéo. Một cái chợp mắt, Xích Miên lại trở vê không gian chờ dày đặc những đám mây trắng. Nhân Nhân thấy Xích Miên cũng không nhiệt tình tươi cười chào đón như mọi khi, bộ dạng kia như đang muốn trốn khỏi cô càng xa càng tốt.
Xích Miên híp mắt, vô cùng nghi hoặc nhìn Nhân Nhân. Bấy giờ, Nhân Nhân hé môi ngập ngừng. Vốn dĩ chưa kịp nói bất cứ lời nào thì từ xa đã có một người đàn ông với dáng vẻ mị hoặc chạy đến bên này. Người đàn ông ấy dáng vẻ cao hơn mét tám, gương mặt ngập tràn nét hoang dã đẹp đến lạ thường. Nhân Nhân lắp bắp: “Cái đó... Thượng tiên à... người xem...”
Không đợi Nhân Nhân nói hết lời, người đàn ông cao hơn mét tám đó đã sớm sà xuống chân Xích Miên, ôm chặt lấy chân thon của cô không rời: “Chủ nhân, chủ nhân trở vê rôi. Po Po nhớ chủ nhân lắm, Po Po còn sợ chủ nhân đã bỏ Po Po rồi."
Cơ mặt của Xích Miên cứng đờ, trợn mắt nhìn Nhân Nhân. Trong lòng Nhân Nhân thâm kêu một tiếng không xong, cuối cùng vẫn phải mở miệng trước khi Xích Miên bóp chết mình: “Po Po... cậu ta... không, anh ta nói muốn mạnh hơn cân phải tiến hóa. Sau đó Nhân Nhân liên thi gom đủ những thứ cần thiết để anh ta tiến hóa.”
"Chỉ là... tiến hóa xong rồi. Không những thực lực tăng lên, dáng vẻ cũng thay đổi đến kinh hồn thế này. Hơn nữa... Xích Miên hung hăng trừng Nhân Nhân, gửi Po Po cho tên này quả là không đáng tin. Từ Po Po đáng yêu như vậy, giờ đây còn đâu hình dáng xưa ấy?
"Po Po muốn cưới chủ nhân làm vợ. Po Po muốn trở thành chồng của chủ nhân." Nhân Nhân chưa nói hết, Po Po đã mau miệng nói rõ. Nhân Nhân cũng vô cùng đau đầu, nó chẳng hiểu mô tê thế nào tên sói này từ lúc tiến hóa xong lại có một suy nghĩ như thế.
Trong lòng Nhân Nhân sớm đã dự liệu được vẻ mặt khó coi của Xích Miên, nhưng hiện tại đúng thật là trái tim nhỏ bé này quá sợ hãi. Ánh nhìn chết chóc kia, không phải Xích Miên định thiêu sống nó đấy chứ? Nhưng không đợi Xích Miên mở miệng. Nhân Nhân liên nuốt xuống một ngụm nước bọt thật to, mở to mắt nhìn Xích Miên, võ ngực đảm bảo: “Ây ấy, Thượng tiên à. Dù vậy nhưng người không cân lo lắng, Nhân Nhân sẽ giáo dục lại anh ta. Lần này nhất định sẽ không để người thất vọng. Thật sự luôn.”
Sau bảy bảy bốn chín lời đảm bảo trên trời dưới biển của Nhân Nhân, Xích Miên đành im lặng không nói lời nào. Cô tỏ vẻ nếu thế cứ quan sát thêm xem ra sao, dù sao cũng đã làm cho trâu lành thành trâu què thế này. Chẳng lẽ Nhân Nhân còn có thể làm cho Po Po tệ hơn hay sao?
Sự thật chứng minh, Xích Miên đúng là đã sai. Lần này, cô suy nghĩ không đủ thấu đáo. Bởi lẽ, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn mà thôi. Lần sau trở về đây, Xích Miên có muốn hối hận cũng đã không kịp. “Vậy Thượng tiên đừng lo lắng nữa nhé. Mọi chuyện cứ để cho Nhân Nhân giải quyết, chỉ trong một nốt nhạc mà thôi. Hiện tại Thượng tiên có muốn nghỉ ngơi không ạ? Hay Thượng tiên muốn vào nhiệm vụ ngay?”
Xích Miên giật giật khóe miệng. Nhìn dáng vẻ cao to của Po Po đang nhìn cô tỏ vẻ mếu máo thì hồn vía Xích Miên không thể bình tĩnh được. Khi ấy, chỉ là tùy tiện thu một con pet mà thôi. Ai ngờ lại còn xảy ra hệ lụy như thế, kéo dài đến tận hôm nay. Quả thật là làm bừa khó sống mà.
"Vào nhiệm vụ." Nhân Nhân cười khan, ngó thấy thần sắc của Xích Miên tệ như vậy cũng đành xem như bản thân cái gì cũng chưa thấy. Po Po đành đứng im nhìn Xích Miên rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho mình. Nhân Nhân thấy Xích Miên đang tiếp thu nhiệm vụ lân này thì nhướng mày với Po Po một cái. Dáng vẻ vô cùng sành sỏi: “Là do anh còn trẻ con quá. Thử trở nên mạnh mẽ hơn đi, kiểu bá đạo ngâu lòi ấy. Giờ trên mạng đang thịnh hành kiểu mẫu đó. Này, lại đây tôi cho xem...
Cứ thế, Xích Miên đang chuyên tâm tiếp thu nhiệm vụ. Căn bản là không biết chú sói nhỏ ngây thơ của mình đang bị Nhân Nhân nhúng chàm. Thế giới tiếp theo này, nguyên chủ tên gọi là Shukiko - một geisha ở đất Hoành Tân.
Nguyên chủ là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Sắc đẹp của nguyên chủ được bộc lộ ra bên ngoài từ khi nguyên chủ vẫn còn là một đứa trẻ. Vào thời chiến loạn lạc ấy, mạng sống vốn dĩ không phải là thứ được xem trọng. *xx** 113 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận