Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C44
C44C44
Chương 44: Nữ pháp sư xinh đẹp (8)
Dáng vẻ bộp chộp ngày xưa đã không thấy nữa. Thay vào đó là bộ dạng điềm tĩnh, thong dong. Hơn nữa, con bé cũng đã trở thành thiếu nữ rôi, hoàn toàn lột xác trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng.
Dẫu hai vợ chồng Thục Phốc thương con gái như mạng sống. Nhưng thử hỏi làm sao bọn họ có thể không chạnh lòng khi con bé cứ luôn bài xích hay thậm chí là dè bỉu nghề nghiệp mà ông bà tổ tiên bao đời đã truyên lại.
Hơn nữa, bản tính con bé cũng xốc nổi vô cùng. Nếu nói không phiền lòng thì là nói dối, nhưng dù sao thì con bé cũng là đứa con gái độc nhất của bọn họ nên ngoại trừ tập sống chung với lũ thì hai vợ chồng Thục Phốc cũng chẳng còn có lựa chọn nào hơn.
Thế nhưng từ sự kiện tỏ tình bị thất bại đó thì con bé lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ khiến cho bọn họ vừa mừng vừa lo. Tuy nhiên thì nửa năm trôi qua, sau khi quan sát cặn kẽ thì hai vợ chông Thục Phốc cũng dần dần yên tâm hơn. Bởi con bé không hê có biểu hiện gì khác thường, căn bản chỉ là suy nghĩ thay đổi, chín chắn và trưởng thành hơn xưa mà thôi.
Thục Phốc và Tú Hảo gạt phăng sự lo lắng ban nãy, hớn hở cười tươi nhận lấy vài túi đồ ăn mà Xích Miên đưa qua. Hai vợ chồng Thục Phốc vô cùng vui mừng khi con gái của bọn họ quan tâm đến bọn họ như vậy, cả hai người đều cười tít cả mắt. Không hiểu tại sao lúc này trong lòng của Xích Miên lại cảm thấy đôi phần xót xa. Đời trước, nguyên chủ sống giống như một đứa trẻ không màng đến bất cứ ai. Ngay cả cha mẹ cũng không thèm quan tâm đến, suốt ngày chỉ kêu gào muốn thực hiện ước mơ của mình, gây rối với cha mẹ. Còn cô thì...
Hai năm sau.
Thục Phốc vui vẻ ôm Xích Miên: “Con đi cẩn thận nhé. Cha và mẹ sẽ nhớ con lắm.”
Tú Hảo mếu máo đẩy Thục Phốc ra, nhào vào lòng Xích Miên khóc nức nở. Thục Phốc thấy vậy thì thở dài, ôm vợ sang bên cạnh: “Em làm gì vậy? Con nó đi thi thố mà em cứ khóc lóc kỳ ghê nơi. Em để con bé đi thi mang vinh quang về cho gia đình dòng tộc chứ” Tú Hảo nức nở: “Em biết... biết... biết mà. Nhưng em không nỡ xa con. Giờ con bé đi sang thành phố khác rồi, biết chừng nào... chừng nào mới gặp lại được.”
Xích Miên cười khổ, đưa tay lau nước mắt cho Tú Hảo: “Mẹ ơi, con đi sang thành phố bên cạnh thôi chứ có đi đâu xa xôi đâu. Mẹ có nhớ con thì cha mẹ cứ thu xếp công việc nhà rồi tới thăm con cũng được mà. Có điều chưa biết cuộc thi sẽ diễn ra bao lâu thôi, con mong là sẽ không quá lâu.'
Thục Phốc gật đầu, vành mắt cũng ửng đỏ: “Bởi việc nhà bê bộn quá mà không biết sao lại trùng hợp ngay lúc chú ba của con nằm viện, còn cô tư con thì tự dưng có chuyện đột xuất. Thành ra phải để con một mình tự bôn ba ở bên ngoài, chứ cha cũng lo lắng lắm Hoanh à. Xưa nay con chưa đi xa nhà lần nào, giờ...” Xích Miên đưa tay xoa xoa vai Thục Phốc nhằm muốn ngăn tiếng thở dài của ông: “Được rồi mà cha. Con cũng lớn rồi, có thể tự thu xếp được. Cha với mẹ đừng quá lo lắng, cứ ở nhà chờ đợi tin tốt của con.”
Đồng thời, trong lòng cũng Xích Miên cũng không nhịn được cảm thán. Với đạo thuật của Thục Phốc lẽ nào không thể bấm độn hay gieo quẻ ra sự trùng hợp ở đây ư? Chỉ là ông quá hiền lành, không hề nghĩ đến anh em trong nhà của mình lại có tâm địa độc ác.
Do xưa nay dòng tộc nhà họ Thục đều không có con cháu gì nhiều mà nhà lại đề huê, bê thế. Vậy nên từ xa xưa thì các cụ đã khuyến khích con cháu vê tê tựu tại nhà lớn đây mà ở chứ không cần ra ở riêng làm gì. Cho dù đã dựng vợ gả chồng rồi thì cũng vậy. Vì lẽ ấy nên chú ba với cô tư của nguyên chủ mới còn ở căn nhà này. Thế nhưng có lẽ dù là trong mơ thì Thục Phốc cũng không ngờ anh em mình lại có mưu đồ riêng và có ý định giết hại con gái ruột của ông. Trong hai năm này, theo sự tiến bộ dần dân của Xích Miên trong đạo thuật thì cô cũng nhận ra sự khác thường của gia đình nhà họ Thục.
Nói chính xác hơn thì đó là chú ba và cô tư của nguyên chủ. Theo sự tiến bộ của Xích Miên thì hai người đó rõ ràng là càng ngày càng kỳ lạ. Xích Miễn cũng không phải nguyên chủ - có huyết thống ruột thịt với họ nên cô sinh lòng nghi ngờ ngay tức khắc. Xích Miên làm vài phép thử rồi sau đó chạy về nhà gieo quẻ thì quả nhiên điều cô nghi ngờ là không hề sai. Trong hai năm nay, Xích Miên đã làm trên năm cái phép thử, đó cũng là năm lần cô trây da tróc vảy mà lết vê nhà. Bởi khi ấy, Xích Miên còn chưa tu luyện xong Cúc Kỳ. Mà mỗi lần cô đi đến chợ đêm thì đều gặp phải tập kích của Ma vương. Ăn bao nhiêu quả đắng, không cần nói rõ cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng đương nhiên là Xích Miên sẽ không để bản thân bỏ mạng ở nơi hẻm vắng ấy. Mục đích của cô là muốn làm phép thử, dụ hung thủ ra mặt mà thôi. Sau khi lê lết trở vê nhà, Xích Miên mới gieo quẻ và đúng y như rằng sát khí dày đặc. Ngoài điều đó ra thì Xích Miên không thể gieo ra được thêm bất cứ điều gì, việc ấy khiến cô lấy làm lạ. Ở vài lần đầu, Xích Miên nghĩ là do thực lực của bản thân chưa đủ. Nhưng càng về sau thì Xích Miên nhận ra rằng không phải do thực lực của cô yếu mà là do phòng cô đã bị bố trí trận pháp rồi.
Nói chính xác hơn thì là ở trước cửa phòng. Bởi từ khi Xích Miên đến thì cô đã thuê một người giúp việc theo giờ để dọn dẹp đống rác thành phố đó của nguyên chủ. Nếu không chắc chắn là cô chẳng thể nào bước chân vào đó được. Nên căn bản là trong lòng không thể có bất cứ vấn đề gì được.
Thế là Xích Miên vờ như chạy bộ và đi vòng quanh ngôi nhà lớn một vòng thì cô mới phát hiện ra điều bí ẩn. Xung quanh nhà có rất nhiều trận pháp nhỏ lẻ được bày rất tinh vi, nếu không có lòng nghi ngờ thì tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Mà những trận pháp nhỏ lẻ ấy lại tập trung năng lượng và dồn về một trận pháp lớn ở ngay trước cửa phòng của nguyên chủ. Sau khi phát hiện được trận pháp thì Xích Miên mới hiểu ra, trên thực tế có lẽ bản tính của nguyên chủ không hề tệ hại đến như vậy. Nhưng do nguyên chủ bị người khác thiết kế từ nhỏ nên bản tính mới bị trận pháp làm ảnh hưởng. Tiếp theo, Xích Miên tiến hành suy đoán và loại bỏ. Nguyên chủ tuy hơi hời hợt, vô tâm lại xốc nổi nhưng cũng không hề là người thích gây chuyện. Mối quan hệ bạn bè trên trường lớp của cô khá ít lại không hề có xung đột với ai lại còn hay giúp đỡ người khác.
Do đó việc hung thủ nằm trong nhóm bạn chung trường của nguyên chủ là khả năng vô cùng thấp. Còn về yêu đương thì nguyên chủ cũng không hề dính líu đến ai, trông như nguyên chủ hoàn toàn không có hứng thú với con trai vậy.
Nên hung thủ sinh ra từ chuyện ân oán tình thù, yêu đương ly biệt là việc không bao giờ xảy ra. Tiếp theo là đến tiên bạc, nguyên chủ cũng không vay mượn ai hay nợ nần bất cứ người nào. Thế nên khả năng hung thủ có động cơ là tiên bạc gân như không có phân trăm nào cả. Vậy thì chỉ còn một phương diện cuối cùng, đó là gia đình của nguyên chủ. Thứ nhất, dựa vào những trận pháp này thì chính là dấu vết của đạo thuật nhà họ Thục chứ không hề mới lạ gì cả. Mà đạo thuật chánh tông của nhà họ Thục chỉ truyền cho con cháu mà thôi.
*xx** 44 *xx**
Chương 44: Nữ pháp sư xinh đẹp (8)
Dáng vẻ bộp chộp ngày xưa đã không thấy nữa. Thay vào đó là bộ dạng điềm tĩnh, thong dong. Hơn nữa, con bé cũng đã trở thành thiếu nữ rôi, hoàn toàn lột xác trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng.
Dẫu hai vợ chồng Thục Phốc thương con gái như mạng sống. Nhưng thử hỏi làm sao bọn họ có thể không chạnh lòng khi con bé cứ luôn bài xích hay thậm chí là dè bỉu nghề nghiệp mà ông bà tổ tiên bao đời đã truyên lại.
Hơn nữa, bản tính con bé cũng xốc nổi vô cùng. Nếu nói không phiền lòng thì là nói dối, nhưng dù sao thì con bé cũng là đứa con gái độc nhất của bọn họ nên ngoại trừ tập sống chung với lũ thì hai vợ chồng Thục Phốc cũng chẳng còn có lựa chọn nào hơn.
Thế nhưng từ sự kiện tỏ tình bị thất bại đó thì con bé lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ khiến cho bọn họ vừa mừng vừa lo. Tuy nhiên thì nửa năm trôi qua, sau khi quan sát cặn kẽ thì hai vợ chông Thục Phốc cũng dần dần yên tâm hơn. Bởi con bé không hê có biểu hiện gì khác thường, căn bản chỉ là suy nghĩ thay đổi, chín chắn và trưởng thành hơn xưa mà thôi.
Thục Phốc và Tú Hảo gạt phăng sự lo lắng ban nãy, hớn hở cười tươi nhận lấy vài túi đồ ăn mà Xích Miên đưa qua. Hai vợ chồng Thục Phốc vô cùng vui mừng khi con gái của bọn họ quan tâm đến bọn họ như vậy, cả hai người đều cười tít cả mắt. Không hiểu tại sao lúc này trong lòng của Xích Miên lại cảm thấy đôi phần xót xa. Đời trước, nguyên chủ sống giống như một đứa trẻ không màng đến bất cứ ai. Ngay cả cha mẹ cũng không thèm quan tâm đến, suốt ngày chỉ kêu gào muốn thực hiện ước mơ của mình, gây rối với cha mẹ. Còn cô thì...
Hai năm sau.
Thục Phốc vui vẻ ôm Xích Miên: “Con đi cẩn thận nhé. Cha và mẹ sẽ nhớ con lắm.”
Tú Hảo mếu máo đẩy Thục Phốc ra, nhào vào lòng Xích Miên khóc nức nở. Thục Phốc thấy vậy thì thở dài, ôm vợ sang bên cạnh: “Em làm gì vậy? Con nó đi thi thố mà em cứ khóc lóc kỳ ghê nơi. Em để con bé đi thi mang vinh quang về cho gia đình dòng tộc chứ” Tú Hảo nức nở: “Em biết... biết... biết mà. Nhưng em không nỡ xa con. Giờ con bé đi sang thành phố khác rồi, biết chừng nào... chừng nào mới gặp lại được.”
Xích Miên cười khổ, đưa tay lau nước mắt cho Tú Hảo: “Mẹ ơi, con đi sang thành phố bên cạnh thôi chứ có đi đâu xa xôi đâu. Mẹ có nhớ con thì cha mẹ cứ thu xếp công việc nhà rồi tới thăm con cũng được mà. Có điều chưa biết cuộc thi sẽ diễn ra bao lâu thôi, con mong là sẽ không quá lâu.'
Thục Phốc gật đầu, vành mắt cũng ửng đỏ: “Bởi việc nhà bê bộn quá mà không biết sao lại trùng hợp ngay lúc chú ba của con nằm viện, còn cô tư con thì tự dưng có chuyện đột xuất. Thành ra phải để con một mình tự bôn ba ở bên ngoài, chứ cha cũng lo lắng lắm Hoanh à. Xưa nay con chưa đi xa nhà lần nào, giờ...” Xích Miên đưa tay xoa xoa vai Thục Phốc nhằm muốn ngăn tiếng thở dài của ông: “Được rồi mà cha. Con cũng lớn rồi, có thể tự thu xếp được. Cha với mẹ đừng quá lo lắng, cứ ở nhà chờ đợi tin tốt của con.”
Đồng thời, trong lòng cũng Xích Miên cũng không nhịn được cảm thán. Với đạo thuật của Thục Phốc lẽ nào không thể bấm độn hay gieo quẻ ra sự trùng hợp ở đây ư? Chỉ là ông quá hiền lành, không hề nghĩ đến anh em trong nhà của mình lại có tâm địa độc ác.
Do xưa nay dòng tộc nhà họ Thục đều không có con cháu gì nhiều mà nhà lại đề huê, bê thế. Vậy nên từ xa xưa thì các cụ đã khuyến khích con cháu vê tê tựu tại nhà lớn đây mà ở chứ không cần ra ở riêng làm gì. Cho dù đã dựng vợ gả chồng rồi thì cũng vậy. Vì lẽ ấy nên chú ba với cô tư của nguyên chủ mới còn ở căn nhà này. Thế nhưng có lẽ dù là trong mơ thì Thục Phốc cũng không ngờ anh em mình lại có mưu đồ riêng và có ý định giết hại con gái ruột của ông. Trong hai năm này, theo sự tiến bộ dần dân của Xích Miên trong đạo thuật thì cô cũng nhận ra sự khác thường của gia đình nhà họ Thục.
Nói chính xác hơn thì đó là chú ba và cô tư của nguyên chủ. Theo sự tiến bộ của Xích Miên thì hai người đó rõ ràng là càng ngày càng kỳ lạ. Xích Miễn cũng không phải nguyên chủ - có huyết thống ruột thịt với họ nên cô sinh lòng nghi ngờ ngay tức khắc. Xích Miên làm vài phép thử rồi sau đó chạy về nhà gieo quẻ thì quả nhiên điều cô nghi ngờ là không hề sai. Trong hai năm nay, Xích Miên đã làm trên năm cái phép thử, đó cũng là năm lần cô trây da tróc vảy mà lết vê nhà. Bởi khi ấy, Xích Miên còn chưa tu luyện xong Cúc Kỳ. Mà mỗi lần cô đi đến chợ đêm thì đều gặp phải tập kích của Ma vương. Ăn bao nhiêu quả đắng, không cần nói rõ cũng có thể tưởng tượng được. Nhưng đương nhiên là Xích Miên sẽ không để bản thân bỏ mạng ở nơi hẻm vắng ấy. Mục đích của cô là muốn làm phép thử, dụ hung thủ ra mặt mà thôi. Sau khi lê lết trở vê nhà, Xích Miên mới gieo quẻ và đúng y như rằng sát khí dày đặc. Ngoài điều đó ra thì Xích Miên không thể gieo ra được thêm bất cứ điều gì, việc ấy khiến cô lấy làm lạ. Ở vài lần đầu, Xích Miên nghĩ là do thực lực của bản thân chưa đủ. Nhưng càng về sau thì Xích Miên nhận ra rằng không phải do thực lực của cô yếu mà là do phòng cô đã bị bố trí trận pháp rồi.
Nói chính xác hơn thì là ở trước cửa phòng. Bởi từ khi Xích Miên đến thì cô đã thuê một người giúp việc theo giờ để dọn dẹp đống rác thành phố đó của nguyên chủ. Nếu không chắc chắn là cô chẳng thể nào bước chân vào đó được. Nên căn bản là trong lòng không thể có bất cứ vấn đề gì được.
Thế là Xích Miên vờ như chạy bộ và đi vòng quanh ngôi nhà lớn một vòng thì cô mới phát hiện ra điều bí ẩn. Xung quanh nhà có rất nhiều trận pháp nhỏ lẻ được bày rất tinh vi, nếu không có lòng nghi ngờ thì tuyệt đối không thể phát hiện ra được.
Mà những trận pháp nhỏ lẻ ấy lại tập trung năng lượng và dồn về một trận pháp lớn ở ngay trước cửa phòng của nguyên chủ. Sau khi phát hiện được trận pháp thì Xích Miên mới hiểu ra, trên thực tế có lẽ bản tính của nguyên chủ không hề tệ hại đến như vậy. Nhưng do nguyên chủ bị người khác thiết kế từ nhỏ nên bản tính mới bị trận pháp làm ảnh hưởng. Tiếp theo, Xích Miên tiến hành suy đoán và loại bỏ. Nguyên chủ tuy hơi hời hợt, vô tâm lại xốc nổi nhưng cũng không hề là người thích gây chuyện. Mối quan hệ bạn bè trên trường lớp của cô khá ít lại không hề có xung đột với ai lại còn hay giúp đỡ người khác.
Do đó việc hung thủ nằm trong nhóm bạn chung trường của nguyên chủ là khả năng vô cùng thấp. Còn về yêu đương thì nguyên chủ cũng không hề dính líu đến ai, trông như nguyên chủ hoàn toàn không có hứng thú với con trai vậy.
Nên hung thủ sinh ra từ chuyện ân oán tình thù, yêu đương ly biệt là việc không bao giờ xảy ra. Tiếp theo là đến tiên bạc, nguyên chủ cũng không vay mượn ai hay nợ nần bất cứ người nào. Thế nên khả năng hung thủ có động cơ là tiên bạc gân như không có phân trăm nào cả. Vậy thì chỉ còn một phương diện cuối cùng, đó là gia đình của nguyên chủ. Thứ nhất, dựa vào những trận pháp này thì chính là dấu vết của đạo thuật nhà họ Thục chứ không hề mới lạ gì cả. Mà đạo thuật chánh tông của nhà họ Thục chỉ truyền cho con cháu mà thôi.
*xx** 44 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận