Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c39

c39c39
Chương 39: Nữ pháp sư xinh đẹp (3)
Nghe những lời nói quá đỗi dịu dàng lại tràn đầy thương yêu và lo lắng của Thục Phốc. Trái tim của Xích Miên như bị hãng mất một nhịp. Dường như từ khi cô còn rất nhỏ, ở thời điểm mà chính Xích Miên cũng không nhớ rõ đó là lúc nào, đã từng có người nói với cô những lời tương tự như thế.
Cha của Xích Miên - Chiến Thần Xích Mẫn đã phải miệt mài dẫn binh đi đuổi đánh kẻ thù của Tiên giới ngày đêm. Thậm chí trong ký ức ở thời tuổi thơ của Xích Miên còn không thể nhớ rõ được hình dáng của cha mình ra sao. Về phân mẹ của cô, ngày ngày bị người trên Tiên giới mang ra sỉ nhục và bỡn cợt. Thấy Xích Miên không có phản ứng gì cả, Thục Phốc lại càng hoảng sợ. Ông cúi người, thoáng dùng sức bế thốc cô dậy: “Đừng sợ, Thục Hoanh ngoan của cha. Bây giờ cha sẽ đưa con đi bệnh viện nhé, người con quá nóng rồi. Đừng sợ, có cha đây rồi."
Bỗng nhiên ngay lúc này, Xích Miên không còn muốn diễn kịch nữa. Cô đưa hai tay ra ôm lấy cổ của Thục Phốc, ông cảm nhận được sự nóng hổi ở lông ngực. Thục Phốc thở dài một hơi, thâm tâm càng lo lắng hơn, con bé khóc rồi. Vốn con của ông là đứa con gái lì lợm vô cùng, độ tinh nghịch và ương bướng thậm chí còn hơn con trai gấp nhiều lân.
Từ nhỏ đến lớn, số lần con bé khóc chỉ xoa thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng bây giờ con bé lại bật khóc rồi, hơn nữa còn khóc trong âm thầm, lặng lẽ thế này. Nãy giờ, tiếng nói của Thục Phốc cũng đã đánh thức mẹ của nguyên chủ - Tú Hảo. Vừa bước chân ra khỏi phòng, Tú Hảo liền bị dọa cho sững người khi thấy chồng mình đang bế con gái lên xe. Tú Hảo chạy nhanh đến mở cửa xe giúp chồng: “Sao vậy anh? Có chuyện gì xảy ra rôi? Em nghe tiếng anh kêu con bé nãy giờ."
Thục Phốc lắc đầu, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của Xích Miên: “Anh cũng chưa biết rõ, nhưng hiện giờ anh phải đưa con bé tới bệnh viện đã. Người con bé nóng hôi hổi, có gì anh sẽ gọi vê cho em sau. Em ở nhà trông coi nhà cửa đi, con bé có anh lo trông, em đừng quá lo lắng.”
Bấy giờ, Thục Cân - em trai của Thục Phốc ngồi ở tay lái thấy vậy thì nhanh chóng lên tiếng: “Chị hai đừng lo, giờ em với anh hai đưa con bé vào bệnh viện ngay. Có gì sẽ báo chị liên.”
Tú Hảo gật đầu, thân sắc khó giấu được vẻ lo lắng: “Hai anh em đi cẩn thận, cha nó nhớ trông con bé cho kỹ vào nhé. Có gì phải gọi cho em liên đấy.” Không chần chừ thêm, Thục Cân đạp ga, đánh tay lái chạy ra khỏi cổng lớn. Bấy giờ, tâm tình của Xích Miên đã có chút bình tính. Cô cũng không ngờ được bản thân lại bị mất kiểm soát thế này, quả thật là có chút không biết phải làm thế nào. Quả nhiên tình cảm là ma quỷ, có thể khiến tâm của mình nhiễu loạn.
Một thượng thần sống mấy trăm năm như Xích Miên cô đây còn bị nó quấy nhiễu, quả thật là chuyện dở khóc dở cười. Chỉ là tình cảm thân sinh, dẫu cho thần tiên ma quỷ gì cũng khó mà cắt đứt được. Có lẽ, cô đã cô đơn quá lâu rồi chăng? Hay là do cô thật sự bị thiếu thốn tình thân quá mức? Nhân Nhân ở trong không gian chờ đang quan sát qua màn hình cũng không khỏi giật mình. Từ khi Xích Miên bắt đầu làm nhiệm vụ cho đến hiện tại thì nó mới thấy cô bị phân tâm thế này. Đây quả là một trường hợp hiếm hoi, có lẽ lý do của việc này có liên quan đến chuyện xưa của Xích Miên, nó cũng chỉ đành ém chặt sự tò mò vào lòng mà thôi.
Vào bệnh viện, Xích Miên sốt mê man trên giường bệnh, ngay cả một hai tia tỉnh táo cũng khó lòng mà có được. Vài ngày sau, Xích Miên bắt đầu tỉnh táo trở lại, bấy giờ thì Thục Phốc và Tú Hảo cũng đã bị dọa đến hồn phi phách tán. Thấy Xích Miên mở mắt, Tú Hảo vừa định mở miệng thì Thục Phốc liên ra dấu cho bà im lặng: “Suyt, bà đừng có mà kêu ca kẻo con bé mệt. Con bé vừa tỉnh dậy, có gì từ từ nói sau.
Nghe lời chông nói, Tú Hảo mới nhận ra bản thân đã quá hấp tấp, nóng vội. Bọn họ nhồi nhét vào đây biết là bao nhiêu tiền, cuối cùng cũng chỉ mong con bé tỉnh lại mà thôi. Bây giờ, bà không thể làm cho con bé khó chịu rồi khiến bệnh tình của con bé nặng nề hơn được.
Xích Miễn hít sâu một hơi: “Nước.”
Giọng nói của Xích Miên có chút khản đặc do khá lâu không mở miệng, Thục Phốc nghe vậy thì nhanh chóng đưa tay lấy nước ấm cho con gái: “Nào, cha đỡ con ngôi dậy. Từ từ thôi.”
Tú Hảo dịch lại gân Xích Miên, sửa lại quần áo cho cô, tránh cho quân áo cô bị xộc xệch do ngồi dậy uống nước. Xích Miên uống xong vài ngụm nước liền cảm thấy cổ họng thoải mái hơn nhiều: “Con làm cha mẹ lo lắng nhiều rồi. Con xin lỗi.”
Thục Phốc và Tú Hảo không khỏi nhìn nhau, không cần quan sát quá sâu thì cả hai cũng đều thấy rõ sự ngạc nhiên trong mắt của đối phương. Trước giờ con gái của bọn họ không phải là người mềm mỏng lại càng không phải người dễ nói ra lời xin lỗi. Dẫu cho sai rành rành ra đấy thì con bé cũng ương bướng, cố chấp cãi ngang, cãi cùn để thắng cho bằng được mới thôi.
Chỉ là hai người bọn họ đều túc trực bên cạnh con gái ngày đêm, nếu con bé bị thứ dơ bẩn gì quấy phá thì cũng không có khả năng. Hơn nữa, hiện tại bọn họ cũng không hề cảm nhận được điều gì bất thường từ con bé cả. Nếu vậy thì chỉ còn khả năng là có chuyện gì đó hệ trọng xảy ra khiến cho con bé trở nên như vậy.
Bởi dù sao sáng sớm hôm đó, Thục Phốc cũng trông thấy cảnh tượng con bé cắn răng chịu đựng sự lạnh lẽo quỳ trước bàn thờ gia tiên. Xem ra là thật sự đã có chuyện gì đó xảy ra rồi. Tú Hảo đánh mắt với Thục Phốc, bình thường thì trong hai vợ chông Thục Phốc đều đóng vai hiên nên con bé cũng gân gũi với Thục Phốc phần nào hơn là với bà. Thục Phốc đưa xoa vuốt tóc Xích Miên: “Hoanh à, có chuyện gì xảy ra vậy con? Con nói cha mẹ nghe đi, có cha mẹ ở đây, không ai có thể bắt nạt con được cả. Con nói đi.”
Xích Miên mím môi, dáng vẻ đắn đo muôn phần. Thế nhưng Thục Phốc và Tú Hảo vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô nói ra. Lát sau, Xích Miên thở dài, giọng nói có chút chán chường: “Con thích một người. Nên con đi tỏ tình với người đó.”
Thục Phốc và Tú Hảo lại nhìn nhau, con gái bọn họ có người trong lòng à? Thế nhưng còn đi tỏ tình rôi? Nếu vậy thì cũng không khó để đoán được kết quả, với bộ dạng chết đi sống lại thế này của cô con gái rượu thì bọn họ quá đủ để hiểu. Thế nhưng sự việc và diễn biến lại còn hành động thế này thì đúng là con gái của họ rồi.
Thục Phốc và Tú Hảo nhìn Xích Miên với ánh mắt e dè. Thục Phốc nhẹ nhàng lên tiếng: “Con gái đừng buồn nữa. Đó là do thằng nhóc con đó không có phước đức nên mới không có mắt nhìn. Con gái của cha vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi thế này, nhất định con sẽ tìm được một người tốt hơn thằng nhóc đó gấp trăm ngàn lần. Con đừng lo.” Tú Hảo cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, cha con nói không sai. Thằng nhóc đó không đủ phước đức, bỏ qua nó đi con. Còn nhiều trai đẹp đang chờ con lắm, nên con yêu của mẹ phải mau chóng khỏe lại nhé. Đừng vì một con chó bị mắc bệnh dại mà nghĩ rằng cả chuồng chó con nào cũng vậy.”
*xx** 39 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận