Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !

c20

c20c20
Chương 20: Cô vợ kế của lão đại (7)
Nhưng khi nhìn thấy thái độ điềm nhiên như không của Xích Miên.Bách Cận liên cảm lúng túng, trong lòng bỗng tự hỏi có phải bản thân đã nghĩ oan cho Xích Miễn hay không?
Xích Miên thâm lắc đầu, thực ra thì tâm tính của Bách Cận cũng không hề xấu xa như nguyên chủ đã nghĩ. Đơn giản chỉ là vì sự hiếu thắng của tuổi trẻ cộng với mưu mô chước quỷ của Cải Thảo khiến cho mọi chuyện thành ra kết quả như thế mà thôi. Bởi nếu nói cho rõ vê cái chết của nguyên chủ thì Cải Thảo cũng đã nói dối Bách Cận. Bà ta nói với Bách Cận rằng chỉ muốn cảnh cáo và hù dọa nguyên chủ để nguyên chủ tránh xa Bách Tân, sau đó gia đình có thể hòa thuận như xưa.
Bởi Cải Thảo đã lợi dụng khoảng trống giữa Bách Tân và Bách Cận khi hai người xung đột vì nguyên chủ để tẩy trắng cho bản thân nên đương nhiên, Bách Cận không hề nghi ngờ lời nói của bà ta.
Hơn nữa, ở đời trước. Sau khi Bách Cận nói chuyện với Cải Thảo xong, chạy đến chất vấn nguyên chủ thì nguyên chủ đã có thái độ vô cùng khó chịu, trốn tránh bởi khi trước nguyên chủ đã từng có ý định đi xa hơn với cậu ta.
Nhưng Bách Cận nào hiểu được suy nghĩ của nguyên chủ. Điều đó vô tình khiến cho Bách Cận cảm thấy những gì Cải Thảo nói là không hề sai. Vì dùng cậu ta làm câu nối nên nguyên chủ mới có thái độ khó chịu và trốn tránh như vậy khi cậu ta chạy đến chất vấn.
Xích Miên vén vài cọng tóc đang lòa xòa trước mặt lên vành tay, cô ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi Bách Cận: “Trò có chuyện gì cân hỏi cô đúng không? Trò cứ hỏi đi, nếu nằm trong tầm hiểu biết của cô thì cô sẽ giải đáp cho trò.”
Bách Cận bỗng trở nên xấu hổ trước câu hỏi quá đỗi nhẹ nhàng của Xích Miên: “Cái đó, tôi, tôi...”
Xích Miên không hề có vẻ gì nê nà, cô vẫn rất kiên nhãn đứng im chờ đợi vấn đê mà Bách Cận muốn nói. Bách Cận cúi đầu, giọng lí nhí: “Cô, cô đang qua lại với cha của tôi có đúng không?”
Tuy tiếng của Bách Cận không lớn lạn không mạch lạc nhưng Xích Miên nghe xong thì liền hiểu được, bởi ngay từ đầu cô đã biết rõ Bách Cận đang muốn chất vấn cô vấn đề này: “Đúng vậy. Cô đang qua lại với cha của trò, nếu nói cụ thể hơn thì cô và ông ấy đã trong giai đoạn tìm hiểu. Bởi trò là con trai của ông ấy, nên trò hỏi thì cô sẽ nói, bởi cô nghĩ trò có quyên được biết vê việc này. Không có gì cần phải ấp úng cả.”
Xích Miên thoáng dừng lại chốc lát rôi mới tiếp tục nói tiếp: “Nhưng cô thấy trò có vẻ không được vui và ủng hộ. Chẳng lẽ trò không thích cha của mình có đối tượng sau mấy chục năm dâm mưa dãi nắng, gà trống nuôi con để dưỡng dục trò lớn khôn đến nhường này ư? À, hay là vì trò ghét cô?”
Bách Cận mím môi: “Nhưng lúc đầu, tôi có, có, tôi có... “Tôi có theo đuổi cô mà. Khi đó, tôi thấy cô cũng có vẻ sắp ưng rôi. Sau đó thì..."
Xích Miên mỉm cười bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng đỡ trán: “Bách Cận à, như trò đã thấy là ban đầu cô có thái độ rất quyết liệt. Nhưng sau đó, thây hiệu trưởng đã gọi cô lên phòng Ban Giám hiệu để nói chuyện.”
“Thây hiệu trưởng nói với cô, trò là một học sinh vô cùng ưu tú, nhưng vì một số lý do cá nhân mới chuyển đến trường ở tỉnh này. Do đó, thầy hiệu trưởng muốn cô đừng thể hiện thái độ quá quyết liệt với trò, đồng thời cũng muốn cô đốc thúc trò trong việc học tập như lời phụ huynh trò đã dặn ngay từ đầu.”
“Do đó, thái độ của cô đối với trò mới chuyển biến như vậy. Mục đích của cô chỉ muốn làm thân hơn với trò, vừa là một giáo viên, vừa là một người bạn để giúp đỡ, đốc thúc trò trong việc học tập để có thể hoàn thành tròn nghĩa vụ của một giáo viên chủ nhiệm mà thôi. Nếu không tin những lời cô nói, trò có thể hỏi thây hiệu trưởng hoặc hỏi rõ lại cha của mình.”
Những gì Xích Miên vừa nói hoàn toàn là sự thật. Bởi vốn dĩ ở đời trước, sau khi thây hiệu trưởng gọi nguyên chủ lên phòng Ban Giám hiệu để nói chuyện thì nguyên chủ mới vì công việc mà thay đổi thái độ với Bách Cận.
Diễn biến tiếp theo là bởi vẻ ngoài của Bách Cận. Cộng với việc sau khi tiếp xúc nhiêu hơn với cậu ta, nguyên chủ cũng thấy được thành ý và quyết tâm sâu rộng của Bách Cận. Bồi thêm gia cảnh không có gì để chê của cậu ta nên nguyên chủ liền rục rịch muốn động lòng, thử với Bách Cận. Nghe những lời Xích Miên nói, Bách Cấn liền cảm thấy không biết làm sao. Bởi diễn biến hoàn toàn không giống như những gì Cải Thảo đã nói với cậu ta, mà là Xích Miên có lý do chính đáng để hành động như vậy. Nói thẳng ra thì là do cậu ta tự đơn phương tình nguyện, tự diễn tự khen rồi tự động lòng chứ Xích Miên không hề có suy nghĩ gì sai lệch.
Bách Cận nhíu mày, nếu vậy thì lời của Cải Thảo nói Xích Miên muốn dùng cậu ta làm cầu nối là không chính xác. Bởi thứ nhất, nếu Xích Miên dây dưa không rõ với cậu ta thì Bách Cận dám chắc rằng cha già của cậu ta sẽ không đời nào đi đoái hoài đến Xích Miên cả.
Thứ hai, nếu Xích Miên muốn dùng cậu ta làm câu nối thì nhất định sẽ không ra tay từ tình yêu. Bởi, nếu cậu ta có gì đó mờ ám với Xích Miên thì chắc chắn không thể để yên cho Xích Miên tiến xa hơn với cha già của mình được.
Mà nếu nói là từ những tình cảm khác như cô trò hay bạn bè thì từ trước tới giờ, tuy Xích Miên không còn quá thờ ơ với Bách Cận nữa nhưng vẫn chỉ dừng ở mức có trách nhiệm cô trò mà thôi. Chứ Xích Miên không hề quá niềm nở với cậu ta để xây dựng mối quan hệ thân thiết nhằm muốn có cậu ta làm cầu nối, ủng hộ.
Thứ ba và cũng là điều cuối cùng. Xích Miên không hê tỏ ra khó chịu hay lúng túng như những gì Cải Thảo đã dự định cho Bách Cận nghe trước đó. Chứng tỏ Xích Miên vốn chẳng cảm thấy chột dạ với cậu ta hay muốn che giấu cậu ta bất cứ điều gì. Thái độ của Xích Miên rất bình tĩnh, giản nhiên và vẫn dịu dàng như dáng vẻ ngày thường của cô. Hơn nữa ánh mắt của Xích Miên nhìn thẳng vào mắt Bách Cận cho thấy rất rõ ràng rằng Xích Miên không hề cảm thấy chột dạ hay có gì đó bất thường.
Trên hết, Xích Miên còn chủ động nói rõ về tiến triển trong mối quan hệ của cô và Bách Tân cho Bách Cận nghe. Nói thẳng ra rằng Bách Cận có quyên được biết và đồng thời, thân sắc của Xích Miên cũng biểu lộ rõ sự nghi vấn của mình.
Xích Miên theo thói quen của nguyên chủ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài: “Dù ra sao thì cô cũng muốn nói rõ ràng, tuy trò có quyên được biết vê việc này nhưng được đó không có nghĩa rằng trò có quyền can thiệp vào nó. Bởi ai cũng có quyên làm chủ cuộc sống riêng của bản thân, trò cũng vậy và cha của trò cũng thế.” “Trong trường hợp trò không thích cô, trò nên quay về nhà và trò chuyện thẳng thắn với cha của trò như hai người đàn ông. Tại sao trò ghét cô và cô làm gì sai, làm điều khuất tất nào khiến cho trò không thích. Còn về phần cô, nếu trò đến đây để kêu cô kết thúc với cha của trò là không thể bào.”
“Thứ nhất, làm như thế là cô đã không tôn trọng ông ấy cũng như chính bản thân mình. Bởi tình cảm là chuyện giữa hai người, anh tình tôi nguyện thì mới có thể thành được.”
*xx*x*% 20 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận