Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C114
C114C114
Chương 114: Nàng geisha bạc mệnh (1) Nguyên chủ không nhớ cha mẹ mình là ai, chỉ biết từ lúc còn rất nhỏ đã được mang về khu phố hoa. Vì dáng vẻ xinh đẹp của mình, một geisha đứng đầu khu phố hoa bấy giờ - Zhike đã nhận nguyên chủ về dưới tay để dạy dỗ nguyên chủ trở thành người nối nghiệp cô ta.
Người ngoài thường biết đến geisha với danh xưng chỉ bán nghệ, không bán thân”, chỉ là ở thời kỳ chiến tranh ấy thì chuyện đó cũng giống như người sỉ nói mộng. Nói không bán thân chỉ là những lời của các quan chức thời bấy giờ, nhằm muốn che đậy đời sống thối nát của một tập thể có thể ảnh hưởng đến đất nước. Nhưng thực chất, nếu đó là một ông chủ có tiền có quyền thì geisha vẫn sẽ bị bà chủ khu phố hoa định giá cùng ông chủ đó và kinh doanh trên thể xác của geisha. Đương nhiên, điều đó là điêu cấm ky không được truyên tụng ra bên ngoài.
Nguyên chủ vốn dĩ suy nghĩ rất đơn thuần, nếu đã như vậy thì tại sao nguyên chủ phải trở thành một geisha đứng đầu làm gì để bị định giá như một món hàng rồi trao tay hết người này đến người kia như thế? Do đó, nguyên chủ đã bỏ trốn trong đêm.
Tất nhiên nói muốn bỏ trốn, nghe qua thì dễ dàng nhưng mọi chuyện nào đơn giản đến thế. Nếu không, khu phố hoa lớn mạnh này đã loạn lạc từ lâu. Nguyên chủ bỏ trốn bất thành, khiến cho ông chủ muốn mua đêm đầu của nguyên chủ trở nên tức giận vì cuộc vui cứ ngỡ sẽ đến nhưng lại vụt mất. Vị trí đứng đầu khu phố hoa của nguyên chủ liền không còn mà từ đó, nguyên chủ cũng hiểu rõ tại sao các geisha lại muốn phấn đấu, tranh giành với nhau để trở thành người đứng đầu khu phố hoa. Bởi lẽ, geisha bình thường không phải qua đêm với khách đúng như câu bán nghệ không bán thân. Nhưng khi tiếp khách hàng, các geisha đều sẽ bị nhục nhã và ép buộc rất thê thảm. Điều đó dường như đã trở thành một nỗi ám ảnh to lớn đối với các geisha. Còn ở vị trí đứng đầu khu phố hoa, các vị khách khác luôn phải kiêng dè geisha ấy ở một mức độ nào đó.
Vì những ông chủ có thể mua một đêm của geisha đứng đầu không phải dạng tôm tép. Nếu không cẩn thận đắc tội với ông chủ ấy, nhất định sẽ không toàn thây. Thời chiến tranh này, rẻ mạt nhất chính là mạng sống. Người có chức có quyền, muốn giết ai thì giết. Đơn giản như giết một con kiến vậy.
Nguyên chủ thấy được sự khắc nghiệt ấy, trong thâm tâm biết bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản. Vì được Zhike dạy dỗ và sống trong sân viện của nàng ta nên nguyên chủ quả thật không rõ những góc khuất này.
Thế nhưng dù sao Zhike cũng là một geisha từng đứng đầu khu phố hoa thời gian dài. Nhờ vào sự dạy dỗ đó cộng với vẻ bê ngoài tuyệt sắc, nguyên chủ đã vươn lên và nắm giữ lại vị trí đứng đầu đó. Nguyên chủ bắt đầu thay đổi suy nghĩ, hưởng thụ mặt tích cực của vị trí này và yên phận làm một geisha.
Nhưng đó là nguyên chủ muốn, còn số mệnh thế nào lại là một lẽ khác. Lúc đó, nguyên chủ gặp một vị khách vô cùng phong nhã. Dường như từ cái nhìn đầu tiên, nguyên chủ đã đem trái tim của bản thân trao cho người ta mất rồi.
Người đàn ông kia cũng không hề phụ lòng nguyên chủ, không nói hai lời mang tình yêu ra trao cho nguyên chủ. Với tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết của mình, chẳng bao lâu sau nguyên chủ liền thốt ra lời thời non hẹn biển cùng người đàn ông đó.
Bấy giờ có một ông chủ vừa có tiên vừa có quyền muốn chuộc thân cho nguyên chủ. Nhưng cớ nào nguyên chủ lại đồng ý được trong khi nguyên chủ đã sớm có ý trung nhân ở trong lòng. Ông chủ kia vì phải ngậm một cục tức như vậy nên đã sai người theo dõi, điều tra nguyên chủ.
Sau khi biết được tên đàn ông đã nẵng tay trên của mình, ông chủ phẫn nộ muốn đánh chết anh ta. Nhưng nghĩ lại, ông chủ liền không manh động mà cho người lặng lẽ theo dõi anh ta. Kết quả thu về quả thật là không phí công hoài sức, người đàn ông kia ấy mà lại là gián điệp của nước đối lập.
Với tâm lý ăn không được phải phá cho hôi, ông chủ kiên nhẫn chờ đợi lúc hai người hẹn nhau cao chạy xa bay thì báo cho phía Chính phủ. Dựa vào những chứng cớ quá đỗi đầy đủ của ông chủ đưa ra, Chính phủ không nói hai lời liền kết tội cả hai. Người đàn ông kia là gián điệp còn nguyên chủ là đồng lõa. Cũng lúc ấy, nhờ công bố của Chính phủ nguyên chủ mới nhận ra được người đàn ông này chỉ lợi dụng bản thân mình mà thôi. Bởi lẽ, anh ta đã lợi dụng nguyên chủ để dùng khu phố hoa làm nơi liên lạc để truyền tình báo về cho đất nước. Nguyên chủ uất hận nhìn thật kỹ người đàn ông đang quỳ đối diện mình trước giờ hành hình. Ánh mắt của anh ta, rõ ràng không hề xen lẫn chút cảm nào bên trong. Như một tia sét đánh ngang, nguyên chủ chết đi trong uất hận. Nguyên chủ có hai nguyện vọng, thứ nhất là báo thù người đàn ông đã lợi dụng mình. Vì từ giây phút biết rố được mọi chuyện, trong lòng của nguyên chủ chỉ còn lại nỗi hận thù.
Nguyện vọng thứ hai, nguyên chủ muốn an phận sống bên cạnh ông chủ đó. Bởi lẽ, khi ông chủ báo cho Chính phủ đã cố gắng bào chữa cho nguyên chủ hết sức có thể. Thậm chí, trước khi nguyên chủ bị hành hình còn nghe những người lính cười nhạo ông chủ ấy quá ngu sĩ.
Dùng cả gia tài của bản thân chỉ để cứu nguyên chủ. Trong khi đó, lúc bị Chính phủ bắt nguyên chủ còn không thèm biện minh cho bản thân lấy một lời. Nhất mực cùng sống cùng chết với tên gián điệp kia. Thậm chí, bọn họ còn cười nhạo nguyên chủ. Hắn là bây giờ biết rõ sự tình rồi, nguyên chủ chỉ muốn xiên cho tên gián điệp ấy vài trăm nhát để xả hận. Đường đường là một geisha đứng đầu khu phố hoa từng được mọi người ngưỡng mộ như thế, kết cục cuối cùng lại thảm thương đến như vậy.
Một trận choáng váng qua đi, Xích Miên mở mắt ra lân nữa liên thấy bản thân nằm trong một gian phòng không to không nhỏ. Trước bàn trang điểm được bày trí tinh xảo cách cô không xa đang có một cô gái xinh đẹp đang ngồi trang điểm. Động tác thập phần rành rẽ và tỉ mi.
Thấy Xích Miên đã tỉnh, Zhike mỉm cười: “Em dậy đi, giúp chị mặc y phục để chuẩn bị tiếp khách. Tối nay em cứ nghỉ ngơi trong phòng để ngày mai bắt đầu học hành. À, nhớ là đừng ra khỏi phòng nhé. Cứ ở yên bên trong.
Xích Miên mở miệng vâng dạ, nhanh chóng tiến đến mở tủ đồ ra theo lời của Zhike. Cô đưa tay lấy ra một bộ váy lộng lẫy, Zhike gật gù khen ngợi: “Em có mắt thẩm mỹ thật đấy. Nào, giúp chị một chút."
Đây chính là thời điểm nguyên chủ vừa được đưa về khu phố hoa không lâu. Geisha Zhike đứng đầu khu phố hoa này đã nhìn trúng vẻ ngoài của nguyên chủ, mang nguyên chủ vê dưới tay để dạy dỗ thành người nối nghiệp tiếp theo.
Nói về vấn đề này, Zhike cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ cái gì gọi là lòng tốt. Bởi lẽ, nếu như Zhike không đào tạo ra được người kế nghiệp tiếp theo thì thanh danh của geisha đứng đầu khu phố hoa của Zhike cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu Zhike được một ông chủ có tiền có quyên nào
đó chuộc thân thì còn khá khẩm hơn. Nhưng trong
trường hợp ngược lại, vì bất cứ lý do gì mà Zhike
vẫn ở tại nơi phố hoa này. Đến một thời điểm nào
đó, nhan sắc cô ta tàn phai và bị rơi khỏi vị trí đứng
đầu. Cuộc sống nhất định sẽ chật vật muôn phần. *xx** 1 14 *xx**
Chương 114: Nàng geisha bạc mệnh (1) Nguyên chủ không nhớ cha mẹ mình là ai, chỉ biết từ lúc còn rất nhỏ đã được mang về khu phố hoa. Vì dáng vẻ xinh đẹp của mình, một geisha đứng đầu khu phố hoa bấy giờ - Zhike đã nhận nguyên chủ về dưới tay để dạy dỗ nguyên chủ trở thành người nối nghiệp cô ta.
Người ngoài thường biết đến geisha với danh xưng chỉ bán nghệ, không bán thân”, chỉ là ở thời kỳ chiến tranh ấy thì chuyện đó cũng giống như người sỉ nói mộng. Nói không bán thân chỉ là những lời của các quan chức thời bấy giờ, nhằm muốn che đậy đời sống thối nát của một tập thể có thể ảnh hưởng đến đất nước. Nhưng thực chất, nếu đó là một ông chủ có tiền có quyền thì geisha vẫn sẽ bị bà chủ khu phố hoa định giá cùng ông chủ đó và kinh doanh trên thể xác của geisha. Đương nhiên, điều đó là điêu cấm ky không được truyên tụng ra bên ngoài.
Nguyên chủ vốn dĩ suy nghĩ rất đơn thuần, nếu đã như vậy thì tại sao nguyên chủ phải trở thành một geisha đứng đầu làm gì để bị định giá như một món hàng rồi trao tay hết người này đến người kia như thế? Do đó, nguyên chủ đã bỏ trốn trong đêm.
Tất nhiên nói muốn bỏ trốn, nghe qua thì dễ dàng nhưng mọi chuyện nào đơn giản đến thế. Nếu không, khu phố hoa lớn mạnh này đã loạn lạc từ lâu. Nguyên chủ bỏ trốn bất thành, khiến cho ông chủ muốn mua đêm đầu của nguyên chủ trở nên tức giận vì cuộc vui cứ ngỡ sẽ đến nhưng lại vụt mất. Vị trí đứng đầu khu phố hoa của nguyên chủ liền không còn mà từ đó, nguyên chủ cũng hiểu rõ tại sao các geisha lại muốn phấn đấu, tranh giành với nhau để trở thành người đứng đầu khu phố hoa. Bởi lẽ, geisha bình thường không phải qua đêm với khách đúng như câu bán nghệ không bán thân. Nhưng khi tiếp khách hàng, các geisha đều sẽ bị nhục nhã và ép buộc rất thê thảm. Điều đó dường như đã trở thành một nỗi ám ảnh to lớn đối với các geisha. Còn ở vị trí đứng đầu khu phố hoa, các vị khách khác luôn phải kiêng dè geisha ấy ở một mức độ nào đó.
Vì những ông chủ có thể mua một đêm của geisha đứng đầu không phải dạng tôm tép. Nếu không cẩn thận đắc tội với ông chủ ấy, nhất định sẽ không toàn thây. Thời chiến tranh này, rẻ mạt nhất chính là mạng sống. Người có chức có quyền, muốn giết ai thì giết. Đơn giản như giết một con kiến vậy.
Nguyên chủ thấy được sự khắc nghiệt ấy, trong thâm tâm biết bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản. Vì được Zhike dạy dỗ và sống trong sân viện của nàng ta nên nguyên chủ quả thật không rõ những góc khuất này.
Thế nhưng dù sao Zhike cũng là một geisha từng đứng đầu khu phố hoa thời gian dài. Nhờ vào sự dạy dỗ đó cộng với vẻ bê ngoài tuyệt sắc, nguyên chủ đã vươn lên và nắm giữ lại vị trí đứng đầu đó. Nguyên chủ bắt đầu thay đổi suy nghĩ, hưởng thụ mặt tích cực của vị trí này và yên phận làm một geisha.
Nhưng đó là nguyên chủ muốn, còn số mệnh thế nào lại là một lẽ khác. Lúc đó, nguyên chủ gặp một vị khách vô cùng phong nhã. Dường như từ cái nhìn đầu tiên, nguyên chủ đã đem trái tim của bản thân trao cho người ta mất rồi.
Người đàn ông kia cũng không hề phụ lòng nguyên chủ, không nói hai lời mang tình yêu ra trao cho nguyên chủ. Với tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết của mình, chẳng bao lâu sau nguyên chủ liền thốt ra lời thời non hẹn biển cùng người đàn ông đó.
Bấy giờ có một ông chủ vừa có tiên vừa có quyền muốn chuộc thân cho nguyên chủ. Nhưng cớ nào nguyên chủ lại đồng ý được trong khi nguyên chủ đã sớm có ý trung nhân ở trong lòng. Ông chủ kia vì phải ngậm một cục tức như vậy nên đã sai người theo dõi, điều tra nguyên chủ.
Sau khi biết được tên đàn ông đã nẵng tay trên của mình, ông chủ phẫn nộ muốn đánh chết anh ta. Nhưng nghĩ lại, ông chủ liền không manh động mà cho người lặng lẽ theo dõi anh ta. Kết quả thu về quả thật là không phí công hoài sức, người đàn ông kia ấy mà lại là gián điệp của nước đối lập.
Với tâm lý ăn không được phải phá cho hôi, ông chủ kiên nhẫn chờ đợi lúc hai người hẹn nhau cao chạy xa bay thì báo cho phía Chính phủ. Dựa vào những chứng cớ quá đỗi đầy đủ của ông chủ đưa ra, Chính phủ không nói hai lời liền kết tội cả hai. Người đàn ông kia là gián điệp còn nguyên chủ là đồng lõa. Cũng lúc ấy, nhờ công bố của Chính phủ nguyên chủ mới nhận ra được người đàn ông này chỉ lợi dụng bản thân mình mà thôi. Bởi lẽ, anh ta đã lợi dụng nguyên chủ để dùng khu phố hoa làm nơi liên lạc để truyền tình báo về cho đất nước. Nguyên chủ uất hận nhìn thật kỹ người đàn ông đang quỳ đối diện mình trước giờ hành hình. Ánh mắt của anh ta, rõ ràng không hề xen lẫn chút cảm nào bên trong. Như một tia sét đánh ngang, nguyên chủ chết đi trong uất hận. Nguyên chủ có hai nguyện vọng, thứ nhất là báo thù người đàn ông đã lợi dụng mình. Vì từ giây phút biết rố được mọi chuyện, trong lòng của nguyên chủ chỉ còn lại nỗi hận thù.
Nguyện vọng thứ hai, nguyên chủ muốn an phận sống bên cạnh ông chủ đó. Bởi lẽ, khi ông chủ báo cho Chính phủ đã cố gắng bào chữa cho nguyên chủ hết sức có thể. Thậm chí, trước khi nguyên chủ bị hành hình còn nghe những người lính cười nhạo ông chủ ấy quá ngu sĩ.
Dùng cả gia tài của bản thân chỉ để cứu nguyên chủ. Trong khi đó, lúc bị Chính phủ bắt nguyên chủ còn không thèm biện minh cho bản thân lấy một lời. Nhất mực cùng sống cùng chết với tên gián điệp kia. Thậm chí, bọn họ còn cười nhạo nguyên chủ. Hắn là bây giờ biết rõ sự tình rồi, nguyên chủ chỉ muốn xiên cho tên gián điệp ấy vài trăm nhát để xả hận. Đường đường là một geisha đứng đầu khu phố hoa từng được mọi người ngưỡng mộ như thế, kết cục cuối cùng lại thảm thương đến như vậy.
Một trận choáng váng qua đi, Xích Miên mở mắt ra lân nữa liên thấy bản thân nằm trong một gian phòng không to không nhỏ. Trước bàn trang điểm được bày trí tinh xảo cách cô không xa đang có một cô gái xinh đẹp đang ngồi trang điểm. Động tác thập phần rành rẽ và tỉ mi.
Thấy Xích Miên đã tỉnh, Zhike mỉm cười: “Em dậy đi, giúp chị mặc y phục để chuẩn bị tiếp khách. Tối nay em cứ nghỉ ngơi trong phòng để ngày mai bắt đầu học hành. À, nhớ là đừng ra khỏi phòng nhé. Cứ ở yên bên trong.
Xích Miên mở miệng vâng dạ, nhanh chóng tiến đến mở tủ đồ ra theo lời của Zhike. Cô đưa tay lấy ra một bộ váy lộng lẫy, Zhike gật gù khen ngợi: “Em có mắt thẩm mỹ thật đấy. Nào, giúp chị một chút."
Đây chính là thời điểm nguyên chủ vừa được đưa về khu phố hoa không lâu. Geisha Zhike đứng đầu khu phố hoa này đã nhìn trúng vẻ ngoài của nguyên chủ, mang nguyên chủ vê dưới tay để dạy dỗ thành người nối nghiệp tiếp theo.
Nói về vấn đề này, Zhike cũng không phải hoàn toàn xuất phát từ cái gì gọi là lòng tốt. Bởi lẽ, nếu như Zhike không đào tạo ra được người kế nghiệp tiếp theo thì thanh danh của geisha đứng đầu khu phố hoa của Zhike cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu Zhike được một ông chủ có tiền có quyên nào
đó chuộc thân thì còn khá khẩm hơn. Nhưng trong
trường hợp ngược lại, vì bất cứ lý do gì mà Zhike
vẫn ở tại nơi phố hoa này. Đến một thời điểm nào
đó, nhan sắc cô ta tàn phai và bị rơi khỏi vị trí đứng
đầu. Cuộc sống nhất định sẽ chật vật muôn phần. *xx** 1 14 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận