Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
€ 56
€ 56€ 56
Chương 56: Nữ pháp sư xinh đẹp (20) Nhưng không có một ai ngoài Xích Miên biết được việc cô đã bị thương khi đấu với con ác quỷ đó. Bởi lẽ, con ác quỷ đó còn có hậu chiêu của người kia nên mới đả thương đười Xích Miên. Dẫu vậy thì Xích Miên vẫn có thể chịu đựng được, không thể để lộ ra bên ngoài.
Sau cuộc thi ấy thì Xích Miên cũng không trú tại Hiệp hội Pháp sư để tranh giành chức vị. Cô lựa chọn về nhà và nhận công việc thông qua Hiệp hội Pháp sư để kiếm thêm thu nhập, đồng thời nâng cao danh tiếng của nhà họ Thục. Vì tiếng vang của Xích Miên vô cùng lớn nên những người tìm cô rất nhiều. Trong đó thì Hiệp hội Pháp sư đều thoải mái để Xích Miên lựa chọn, đồng thời cũng khá ưu ái đề cập đến vài cái tên nên ưu tiên hàng đầu để khỏi đắc tội với những nhân vật lớn có tiền có quyên ấy.
Trên căn bản thì Xích Miên cũng không hề quan tâm đến điều đó. Cô xem một lượt các phi vụ rồi sắp xếp những phi vụ cần ưu tiên lên trên để giải quyết trước. Ví dụ như là liên quan đến mạng người chẳng hạn, ấy là những việc khó có thể chờ đợi lâu. Vì lẽ ấy, sau khi Xích Miên bôn ba bên ngoài làm vài phi vụ thì những người chủ thuê đó vô cùng cảm kích thiện tâm lẫn ngưỡng mộ thực lực của Xích Miên. Danh tiếng của Xích Miên lại lân nữa tăng vọt, nhất là trong giới huyền thuật thì không ai là không biết đến cái tên Thục Hoanh. Còn Xích Miên thì đang tính toán, cô muốn nhân dịp tên tuổi của mình trong giới huyền thuật còn chưa quá vang dội sẽ vạch mặt kẻ chủ mưu đứng ở phía sau và luôn muốn đẩy cô vào cửa tử. Trước kia, Xích Miên án binh bất động và bị động, nguyện ý chịu đựng sự tấn công của người đó là bởi cô chưa xác định rõ ràng được kẻ đó là ai.
Nhưng từ buổi chung kết ấy, Xích Miên đã có thể xác định được hung thủ. Đồng thời cũng điều tra ra được kẻ chủ mưu trong một dịp vô cùng tình cờ. Hiện tại nghĩ lại thì Xích Miên cũng có chút buôn cười, quả thật là cây kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra.
Hôm ấy là buổi xế chiều, Xích Miên đến vùng quê để trừ tà giúp một ngôi nhà không mấy khá giả. Ngôi nhà ấy chỉ có hai mẹ con, người mẹ tên Thúy Bích và cô con gái nhỏ mười tuổi tên Thị Châu. Khi nhận phi vụ do mọi người gửi tới thì Hiệp hội cũng đã đề ra mức phí thích hợp, phí còn tùy vào danh tính của pháp sư mà người đó yêu cầu và tình trạng tâm linh người đó đang gặp phải.
Còn nếu không đạt được mức phí như bên Hiệp hội đã đề ra thì yêu cầu của người đó sẽ được đẩy xuống dưới cùng danh sách của pháp sư mà người đó đã yêu cầu. Pháp sư có quyên không nhận phi vụ, khi ấy bên Hiệp hội sẽ cử một vị pháp sư khác tới. Hoặc hơn ba tháng mà vị pháp sư được yêu cầu không nhận phi vụ mà cũng không từ chối thì phi vụ đó cũng sẽ được chuyển qua một pháp sư khác. Còn cụm từ ít bận rộn hơn ở đây cũng không có gì dễ hiểu, nghĩa đen của nó chính là pháp sư có thực lực thấp hơn vị pháp sư mà người đó đã yêu cầu. Đương nhiên là tương đương với mức phí của người đó tự đề ra. Nếu như trong trường hợp, nhà của người đó có sổ hộ nghèo hay thuộc diện cần ưu tiên thì bên Hiệp hội cũng sẽ làm từ thiện và không tính phí. Khi Thúy Bích thấy Xích Miên đến thì vô cùng ngạc nhiên, đồng thời vui mừng đến mức khó nói thành lời.
Xích Miên híp mắt nhìn ngôi nhà lá hai gian phía sau, một gia đình như vây mà không nhận được sổ nghèo để có thể vào diện nhận hỗ trợ thì hẳn là có khuất tất gì rôi đây. Cô cũng cảm nhận rõ ràng rằng bên trong có âm khí không hề nhẹ.
Phía trước ngôi nhà có một bộ bàn ghế nhỏ bằng gỗ, sau khi hòa hồn sau vui mừng thì Thúy Bích mới ngồi xuống, bà nhẹ giọng kể: “Không giấu gì thầy, người đăng ký lên trên Hiệp hội Pháp sư gì đó cũng không phải là tôi. Hai hôm trước tôi đi chợ, lúc mua gạo thì thấy truyền hình đang chiếu cảnh thầy thi đấu. Thấy xong, tôi muốn lác mắt. Không ngờ lại có người tài giỏi như thây.”
“Chị Tám bán gạo thấy vậy, cũng biết nhà tôi có chuyện ly kỳ xảy ra. Con bé nhà tôi suýt chết mất lần, do đó mới kêu tôi kể chỉ tiết hơn rồi nói sẽ đăng ký giúp tôi để mời thầy tới trừ tà. Nhưng sau đó thì chị Tám nói lại với tôi là vì tôi không có đủ tiên phí nên thây sẽ không đến, chỉ nói khoảng ba tháng sau sẽ có người khác tới giúp tôi. Kêu tôi cố gắng kiên trì.'
“Thực ra chỉ cũng có ngỏ lời muốn cho tôi vay tiền. Nhưng thây thấy đó, nhà tôi bốn bê trống không. Chỉ biết trồng rau, nuôi cá đem ra chợ bán hàng ngày để kiếm ít đồng vì sức khỏe của tôi không được tốt. Tiên ăn đôi khi còn không đủ. Nếu mượn tiền của chị Tám thì tôi biết đi đâu mà vay để trả cho chỉ đây.” “Tôi cảm ơn thầy nhiều lắm. Tôi biết thây xuống đây là bị lỗ rồi. Thây ở ngoài này nhìn đẹp hơn ở trong truyền hình nhiều lắm. Nhà tôi hơi xập xệ, mong thây đừng chê nghen.”
Xích Miên trâm ngâm hồi lâu rôi nhẹ giọng: “Không có gì. Hiện tại, tôi có một số việc muốn hỏi, mong dì trả lời rõ ràng và mạch lạc để tôi có thể trừ tà cách tốt nhất có thể.”
Sau khi hỏi chuyện Thúy Bích thì Xích Miên cũng đã hiểu rõ tường tận mọi chuyện, những sự việc tâm linh kỳ lạ đều bắt nguồn từ khi Văn Trình - chồng của Thúy Bích qua đời. Văn Trình là một người cần cù, chịu khó làm ăn. Khi Văn Trình cưới Thúy Bích vê làm vợ thì ông đã có một đứa con gái riêng, đó chính là Thị Châu. Có câu: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng. Thế nhưng trong trường hợp này thì Thúy Bích lại chính là một ngoại lệ. Bà vô cùng yêu thương Thị Châu, đối xử với Thị Châu không khác gì con gái ruột của mình.
Do đó, tuy nhà không khá giả, giàu sang hơn ai nhưng gia đình sống với nhau rất êm đêm và hạnh phúc. Vì Văn Trình làm thợ điện và lúc ấy sức khỏe của Thúy Bích còn tốt nên thu nhập của gia đình có thể nói là khá hơn bây giờ.
Trong bữa cơm ngày nào cũng có thịt cá, đồ đạc tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi túng thiếu. Nào ngờ đâu, vào một buổi sáng đầy mưa gió thì Văn Trình lại ra đi đây đột ngột vì bị điện giật trong lúc làm việc. Từ đó, gia đình nhỏ chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Thế nhưng tan thương chưa qua đi thì những chuyện tâm linh kỳ quái lại bắt đầu xảy ra. Ban đầu, trong nhà phát ra mùi cá chết nông nặc, nhất là vào những khung giờ linh. Tiếp đến là cả Thúy Bích và Thị Châu đều cảm giác đó luôn có người đang nhìn mình chằm chằm. Thậm chí, có những ngày Thị Châu sợ hãi đến nỗi khóc òa lên vì cảm giác ghê rợn đó quá rõ rệt.
Sau cùng, chính là sức khỏe của Thúy Bích và Thị Châu ngày càng giảm sút. Thúy Bích rất dễ mệt mỏi và các khớp đều trở nên đau nhức vô cùng, khó lòng mà vận động nỗi. Còn Thị Châu thì cứ ăn vào lại nôn ra, không thể ăn uống gì đười nên cả người trở nên gầy guộc không kể xiết.
Thậm chí, trên tay của Thị Châu còn bắt đầu xuất hiện những dấu tay đậm không biết từ đâu đến. Hai mẹ con vô cùng sợ hãi, càng khẩn cầu Văn Trình phù hộ thì những hiện tượng ấy càng xảy ra nhiều hơn. Có khi, hai mẹ con còn không muốn về nhà vì quá sợ hãi, đêm nào cũng ôm nhau khóc ròng đến khi mệt mỏi rồi mới ngủ thiếp đi.
xx**% 56 *xx**
Chương 56: Nữ pháp sư xinh đẹp (20) Nhưng không có một ai ngoài Xích Miên biết được việc cô đã bị thương khi đấu với con ác quỷ đó. Bởi lẽ, con ác quỷ đó còn có hậu chiêu của người kia nên mới đả thương đười Xích Miên. Dẫu vậy thì Xích Miên vẫn có thể chịu đựng được, không thể để lộ ra bên ngoài.
Sau cuộc thi ấy thì Xích Miên cũng không trú tại Hiệp hội Pháp sư để tranh giành chức vị. Cô lựa chọn về nhà và nhận công việc thông qua Hiệp hội Pháp sư để kiếm thêm thu nhập, đồng thời nâng cao danh tiếng của nhà họ Thục. Vì tiếng vang của Xích Miên vô cùng lớn nên những người tìm cô rất nhiều. Trong đó thì Hiệp hội Pháp sư đều thoải mái để Xích Miên lựa chọn, đồng thời cũng khá ưu ái đề cập đến vài cái tên nên ưu tiên hàng đầu để khỏi đắc tội với những nhân vật lớn có tiền có quyên ấy.
Trên căn bản thì Xích Miên cũng không hề quan tâm đến điều đó. Cô xem một lượt các phi vụ rồi sắp xếp những phi vụ cần ưu tiên lên trên để giải quyết trước. Ví dụ như là liên quan đến mạng người chẳng hạn, ấy là những việc khó có thể chờ đợi lâu. Vì lẽ ấy, sau khi Xích Miên bôn ba bên ngoài làm vài phi vụ thì những người chủ thuê đó vô cùng cảm kích thiện tâm lẫn ngưỡng mộ thực lực của Xích Miên. Danh tiếng của Xích Miên lại lân nữa tăng vọt, nhất là trong giới huyền thuật thì không ai là không biết đến cái tên Thục Hoanh. Còn Xích Miên thì đang tính toán, cô muốn nhân dịp tên tuổi của mình trong giới huyền thuật còn chưa quá vang dội sẽ vạch mặt kẻ chủ mưu đứng ở phía sau và luôn muốn đẩy cô vào cửa tử. Trước kia, Xích Miên án binh bất động và bị động, nguyện ý chịu đựng sự tấn công của người đó là bởi cô chưa xác định rõ ràng được kẻ đó là ai.
Nhưng từ buổi chung kết ấy, Xích Miên đã có thể xác định được hung thủ. Đồng thời cũng điều tra ra được kẻ chủ mưu trong một dịp vô cùng tình cờ. Hiện tại nghĩ lại thì Xích Miên cũng có chút buôn cười, quả thật là cây kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra.
Hôm ấy là buổi xế chiều, Xích Miên đến vùng quê để trừ tà giúp một ngôi nhà không mấy khá giả. Ngôi nhà ấy chỉ có hai mẹ con, người mẹ tên Thúy Bích và cô con gái nhỏ mười tuổi tên Thị Châu. Khi nhận phi vụ do mọi người gửi tới thì Hiệp hội cũng đã đề ra mức phí thích hợp, phí còn tùy vào danh tính của pháp sư mà người đó yêu cầu và tình trạng tâm linh người đó đang gặp phải.
Còn nếu không đạt được mức phí như bên Hiệp hội đã đề ra thì yêu cầu của người đó sẽ được đẩy xuống dưới cùng danh sách của pháp sư mà người đó đã yêu cầu. Pháp sư có quyên không nhận phi vụ, khi ấy bên Hiệp hội sẽ cử một vị pháp sư khác tới. Hoặc hơn ba tháng mà vị pháp sư được yêu cầu không nhận phi vụ mà cũng không từ chối thì phi vụ đó cũng sẽ được chuyển qua một pháp sư khác. Còn cụm từ ít bận rộn hơn ở đây cũng không có gì dễ hiểu, nghĩa đen của nó chính là pháp sư có thực lực thấp hơn vị pháp sư mà người đó đã yêu cầu. Đương nhiên là tương đương với mức phí của người đó tự đề ra. Nếu như trong trường hợp, nhà của người đó có sổ hộ nghèo hay thuộc diện cần ưu tiên thì bên Hiệp hội cũng sẽ làm từ thiện và không tính phí. Khi Thúy Bích thấy Xích Miên đến thì vô cùng ngạc nhiên, đồng thời vui mừng đến mức khó nói thành lời.
Xích Miên híp mắt nhìn ngôi nhà lá hai gian phía sau, một gia đình như vây mà không nhận được sổ nghèo để có thể vào diện nhận hỗ trợ thì hẳn là có khuất tất gì rôi đây. Cô cũng cảm nhận rõ ràng rằng bên trong có âm khí không hề nhẹ.
Phía trước ngôi nhà có một bộ bàn ghế nhỏ bằng gỗ, sau khi hòa hồn sau vui mừng thì Thúy Bích mới ngồi xuống, bà nhẹ giọng kể: “Không giấu gì thầy, người đăng ký lên trên Hiệp hội Pháp sư gì đó cũng không phải là tôi. Hai hôm trước tôi đi chợ, lúc mua gạo thì thấy truyền hình đang chiếu cảnh thầy thi đấu. Thấy xong, tôi muốn lác mắt. Không ngờ lại có người tài giỏi như thây.”
“Chị Tám bán gạo thấy vậy, cũng biết nhà tôi có chuyện ly kỳ xảy ra. Con bé nhà tôi suýt chết mất lần, do đó mới kêu tôi kể chỉ tiết hơn rồi nói sẽ đăng ký giúp tôi để mời thầy tới trừ tà. Nhưng sau đó thì chị Tám nói lại với tôi là vì tôi không có đủ tiên phí nên thây sẽ không đến, chỉ nói khoảng ba tháng sau sẽ có người khác tới giúp tôi. Kêu tôi cố gắng kiên trì.'
“Thực ra chỉ cũng có ngỏ lời muốn cho tôi vay tiền. Nhưng thây thấy đó, nhà tôi bốn bê trống không. Chỉ biết trồng rau, nuôi cá đem ra chợ bán hàng ngày để kiếm ít đồng vì sức khỏe của tôi không được tốt. Tiên ăn đôi khi còn không đủ. Nếu mượn tiền của chị Tám thì tôi biết đi đâu mà vay để trả cho chỉ đây.” “Tôi cảm ơn thầy nhiều lắm. Tôi biết thây xuống đây là bị lỗ rồi. Thây ở ngoài này nhìn đẹp hơn ở trong truyền hình nhiều lắm. Nhà tôi hơi xập xệ, mong thây đừng chê nghen.”
Xích Miên trâm ngâm hồi lâu rôi nhẹ giọng: “Không có gì. Hiện tại, tôi có một số việc muốn hỏi, mong dì trả lời rõ ràng và mạch lạc để tôi có thể trừ tà cách tốt nhất có thể.”
Sau khi hỏi chuyện Thúy Bích thì Xích Miên cũng đã hiểu rõ tường tận mọi chuyện, những sự việc tâm linh kỳ lạ đều bắt nguồn từ khi Văn Trình - chồng của Thúy Bích qua đời. Văn Trình là một người cần cù, chịu khó làm ăn. Khi Văn Trình cưới Thúy Bích vê làm vợ thì ông đã có một đứa con gái riêng, đó chính là Thị Châu. Có câu: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng. Thế nhưng trong trường hợp này thì Thúy Bích lại chính là một ngoại lệ. Bà vô cùng yêu thương Thị Châu, đối xử với Thị Châu không khác gì con gái ruột của mình.
Do đó, tuy nhà không khá giả, giàu sang hơn ai nhưng gia đình sống với nhau rất êm đêm và hạnh phúc. Vì Văn Trình làm thợ điện và lúc ấy sức khỏe của Thúy Bích còn tốt nên thu nhập của gia đình có thể nói là khá hơn bây giờ.
Trong bữa cơm ngày nào cũng có thịt cá, đồ đạc tuy không nhiều nhưng cũng không đến nỗi túng thiếu. Nào ngờ đâu, vào một buổi sáng đầy mưa gió thì Văn Trình lại ra đi đây đột ngột vì bị điện giật trong lúc làm việc. Từ đó, gia đình nhỏ chỉ còn lại hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Thế nhưng tan thương chưa qua đi thì những chuyện tâm linh kỳ quái lại bắt đầu xảy ra. Ban đầu, trong nhà phát ra mùi cá chết nông nặc, nhất là vào những khung giờ linh. Tiếp đến là cả Thúy Bích và Thị Châu đều cảm giác đó luôn có người đang nhìn mình chằm chằm. Thậm chí, có những ngày Thị Châu sợ hãi đến nỗi khóc òa lên vì cảm giác ghê rợn đó quá rõ rệt.
Sau cùng, chính là sức khỏe của Thúy Bích và Thị Châu ngày càng giảm sút. Thúy Bích rất dễ mệt mỏi và các khớp đều trở nên đau nhức vô cùng, khó lòng mà vận động nỗi. Còn Thị Châu thì cứ ăn vào lại nôn ra, không thể ăn uống gì đười nên cả người trở nên gầy guộc không kể xiết.
Thậm chí, trên tay của Thị Châu còn bắt đầu xuất hiện những dấu tay đậm không biết từ đâu đến. Hai mẹ con vô cùng sợ hãi, càng khẩn cầu Văn Trình phù hộ thì những hiện tượng ấy càng xảy ra nhiều hơn. Có khi, hai mẹ con còn không muốn về nhà vì quá sợ hãi, đêm nào cũng ôm nhau khóc ròng đến khi mệt mỏi rồi mới ngủ thiếp đi.
xx**% 56 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận