Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c38
c38c38
Chương 38: Nữ pháp sư xinh đẹp (2)
Không quá lâu, ngay tối ngày hôm ấy thì nguyên chủ đã biết thế nào là kinh hoàng. Loại ma quỷ tà ác trên rừng núi khác xa những loại ma quỷ yếu ớt dưới thành thị, đó là việc mà nguyên chủ không đời nào ngờ tới được. Bởi vì có khả năng trời phú nên linh hôn của nguyên chủ cũng tôn tại sự một cuốn hút khó mà cưỡng lại đối với các loài ma quỷ.
Bản thân nguyên chủ lại không mang bùa chú hay pháp khí phòng thân. Do đó, không cần kể cũng biết rõ nguyên chủ đi đời nhà ma ngay lập tức. Tuy gia đình nguyên chủ có tìm đến nhưng cũng bị chậm mất một bước, nguyên chủ đã sớm đi đời nhà ma từ lâu rồi. Nhưng trước khi nguyên chủ bị bọn ma quỷ tàn nhãn sát hại thì nguyên chủ có nghe được loáng thoáng bọn ma quỷ bàn bạc. Tuy chỉ là những câu nói ngắt quãng, không rõ ràng nhưng nguyên chủ dám khẳng định được rằng đằng sau cái chết của nguyên chủ có người chủ mưu.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng. Thứ nhất là nguyên muốn học hành chăm chỉ và thật nghiêm túc để tiếp nối nghề gia truyền của gia đình. Nguyên chủ không muốn làm cho ông bà, cha mẹ buồn phiền vì cô thêm nữa. Bởi sau cái chết của bản thân thì nguyên chủ cũng hiểu được rằng với sự đặc biệt của bản thân thì muốn sống một sống như một người bình thường chính là chuyện không tưởng. Thứ hai là nguyên chủ muốn điều tra rố chủ mưu đứng đẳng sau cái chết của mình là ai. Nguyên chủ không muốn cái chết của bản thân lại mập mờ và oan ức đến như vậy. Điều nguyên chủ lo lắng ở đây chính là kẻ chủ mưu đó còn nhắm vào gia đình của mình, nên nhất quyết phải tìm ra kẻ đó.
Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ thì cũng là lúc Xích Miên bắt đầu dịch chuyển đến thế giới đó để bắt đầu nhiệm vụ. Mở mắt ra, Xích Miên đưa hai tay xoa xoa thái dương để xua tan đi cơn đau đầu, chóng mặt do vừa dịch chuyển linh hồn gây ra. Xích Miên nhìn quanh một lượt, căn phòng này là căn phòng ngủ của một cô gái ư? Không hề.
Mạng nhện bám đầy rẫy trên trân nhà, bụi bẩn lớp lớp như một căn nhà hoang chết chủ. Rác rến phủ khắp căn phòng, quần áo ném tứ lung tung. Ngay cả cái giường ngủ mà cô đang nằm cũng có rác như vỏ kẹo, vỏ bánh và chai nước rỗng. Quần áo lót cuộn cuộn lại rải rác khắp bê mặt của chiếc giường. Xích Miên lằng lặng nhắm mắt lại vài phút để định thần. Hiện tại thì cơn đau đầu, chóng mặt do dịch chuyển đã kéo đi hết nhưng sự khó tin, buồn nôn và khó chịu bấy giờ mới bắt đầu dâng lên cuồn cuộn trong lòng của Xích Miên. Một thượng tiên như cô đây chưa bao giờ nghĩ có một người con gái nào lại có thể sinh hoạt dơ bẩn đến như vậy, Xích Miên hoàn toàn không thể ngờ tới được.
Xích Miên có chút lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, hiện tại cô chỉ dám thở bằng miệng chứ không hề dám thở bằng mũi vì cô sợ bản thân sẽ bị đột quy ngay tại thời điểm này. Nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ, thậm chí giấy vệ sinh dùng xong nguyên chủ còn không thèm cuộn lại, cứ để như vậy mà ném khắp nơi. Từ bồn rửa tay cho đến bồn cầu hay lên đến kệ đựng đồ trên tường. Vốn dĩ việc nguyên chủ ở bẩn thì Xích Miên cũng có tiếp thu được, chỉ là ban nãy sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ xong liền xuyên đến đây nên Xích Miên chưa kịp đồng hóa tất cả thông tin. Nguyên chủ ở bẩn là việc cả dòng họ Thục đều biết, cha mẹ nguyên chủ đã nhiều lần dọn dẹp giúp và khuyên can nhưng đều vô dụng.
Sau một thời gian cực nhọc khuyên bảo, cha mẹ của nguyên chủ cũng bó tay trước sự cứng đầu và cái nết ở bẩn quá ư là tàn canh gió lạnh của con gái mình. Không dám bước thêm vào phòng nguyên chủ nửa bước bởi thật sự trong phòng còn có cả khí độc do sự bẩn thỉu đến tận cùng của nguyên chủ tạo ra.
Do đó, nguyên chủ đã tự tung tự tác biến phòng của mình thành ổ rác thành phố vô cùng thành công. Xích Miên lấy vòi sen xịt lên đầu xịt xuống, đợi đến khi cả người cô ướt đẫm rồi thì Xích Miên mới vượt rác để mở cửa, đi nhanh đến gian thờ cúng tổ tiên mà quỳ xuống.
Nhà của nguyên chủ là nhà tổ tiên để lại nên kiến trúc vẫn thuộc dạng cổ xưa. Nhà có bốn gian chính. Hai gian lớn ở giữa, gian lớn bên phải dùng để tiếp khách còn gian lớn bên trái chính là gian dùng để thờ cúng tổ tiên. Hai gian phía sau là phòng bếp, đó là nơi nấu ăn và nơi ăn uống. Gian cuối cùng là gian để mọi người trong gia đình nghỉ ngơi.
Tuy nói là bốn gian nghe có vẻ chật hẹp nhưng thật sự thì diện tích của mỗi gian là vô cùng lớn. Nếu dùng mảnh đất này xây biệt thự thì cũng không phải là không thể, do đó mỗi gian đều rất là rộng rãi, chẳng hạn như gian cuối cùng dùng để nghỉ ngơi có tận mấy chục cái phòng ngủ. Phòng nào bé lắm cũng đã chiếm mười tám mét vuông, như phòng của nguyên chủ thì tận hai mươi lắm mét vuông. Xích Miên quỳ trước bàn thờ tổ tiên từ lúc hai giờ cho đến khi trời tờ mờ sáng. Ngay khi gà gáy dứt vài tiếng đầu tiên thì Xích Miên đã nghe được tiếng nước chân vang lên. Bấy giờ, cả người Xích Miên đã sớm run như cầy sấy, răng không kiềm chế được cứ đánh cầm cập vào nhau.
Người thức sớm nhất của cái nhà này đương nhiên là cha và chú của nguyên chủ. Mỗi sớm, hai người đều thức dậy luyện quyên để rèn luyện sức khỏe, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi sang gian thờ cúng để thắp nhang cho cửu huyền thất tổ và ông bà. Thế nhưng pháp sư là những người đều đã tu luyện qua đạo thuật, các giác quan của họ cũng thính hơn người thường không ít. Cha của nguyên chủ - Thục Phốc bỗng cảm thấy có chút không đúng. Rõ ràng là ông nghe thấy tiếng hai hàm răng va vào nhau lập cập. Hơn nữa, Thục Phốc cũng cảm nhận được hơi thở của con gái mình ở trong gian thờ cúng. Cảm nhận xong hết những điều này thì tâm lý của Thục Phốc lại càng hoang mang hơn, chẳng có lý nào mà con gái của ông lại có mặt ở gian thờ cúng vào giờ này cả.
Nén nghi ngờ, Thục Phốc nhanh chóng di chuyển sang gian thờ cúng xem rõ sự tình thế nào. Chuyện này thật là quái lạ, dù sao thì ông cũng không cảm nhận được âm khí hay tử khí ở đây, cớ sao lại có hiện tượng kỳ lạ thế này xảy ra được nhỉ?
Bước tới gian thờ cúng, cả người Thục Phốc như chết trân trước cảnh tượng trước mắt. Đây, đây là cái gì thế này? Đây thật sự là con gái của ông mà không phải một con ma nữ nào đấy chứ? Bấy giờ, Xích Miễn đang quỳ trước bàn thờ, tóc tai ướt nhẹp, rũ rượi. Cả người run rẩy khó kiềm chế, tiếng răng va vào nhau cũng trở nên vô cùng rõ ràng giữa không gian quá đỗi yên ắng này.
Thấy vậy, Thục Phốc bỗng hồi hồn trở lại, đi đến bên cạnh Xích Miễn: “Hoanh, con làm sao vậy? Sao giờ này lại quỳ ở đây? Có chuyện gì nói cha nghe.” Giọng nói của Thục Phốc ngập tràn vẻ lo lắng, ông nhìn Xích Miên chằm chăm, cứ sợ cô đang bị thứ dơ bẩn gì đó quấn thân. Nghe tiếng nói, Xích Miên châm chậm quay đầu lại nhìn Thục Phốc: “Cha.” Thục Phốc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay ra ôm lấy Xích Miên vào lòng. Thân thể cô nóng hổi khiến cho Thục Phốc trở nên vô cùng lo lắng: “Ừ cha đây, cha của con đây. Sao vậy con gái? Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì nói cha nghe, có cha ở đây rôi. Con đừng sợ.” *xx**% 38 *xx**%
Chương 38: Nữ pháp sư xinh đẹp (2)
Không quá lâu, ngay tối ngày hôm ấy thì nguyên chủ đã biết thế nào là kinh hoàng. Loại ma quỷ tà ác trên rừng núi khác xa những loại ma quỷ yếu ớt dưới thành thị, đó là việc mà nguyên chủ không đời nào ngờ tới được. Bởi vì có khả năng trời phú nên linh hôn của nguyên chủ cũng tôn tại sự một cuốn hút khó mà cưỡng lại đối với các loài ma quỷ.
Bản thân nguyên chủ lại không mang bùa chú hay pháp khí phòng thân. Do đó, không cần kể cũng biết rõ nguyên chủ đi đời nhà ma ngay lập tức. Tuy gia đình nguyên chủ có tìm đến nhưng cũng bị chậm mất một bước, nguyên chủ đã sớm đi đời nhà ma từ lâu rồi. Nhưng trước khi nguyên chủ bị bọn ma quỷ tàn nhãn sát hại thì nguyên chủ có nghe được loáng thoáng bọn ma quỷ bàn bạc. Tuy chỉ là những câu nói ngắt quãng, không rõ ràng nhưng nguyên chủ dám khẳng định được rằng đằng sau cái chết của nguyên chủ có người chủ mưu.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng. Thứ nhất là nguyên muốn học hành chăm chỉ và thật nghiêm túc để tiếp nối nghề gia truyền của gia đình. Nguyên chủ không muốn làm cho ông bà, cha mẹ buồn phiền vì cô thêm nữa. Bởi sau cái chết của bản thân thì nguyên chủ cũng hiểu được rằng với sự đặc biệt của bản thân thì muốn sống một sống như một người bình thường chính là chuyện không tưởng. Thứ hai là nguyên chủ muốn điều tra rố chủ mưu đứng đẳng sau cái chết của mình là ai. Nguyên chủ không muốn cái chết của bản thân lại mập mờ và oan ức đến như vậy. Điều nguyên chủ lo lắng ở đây chính là kẻ chủ mưu đó còn nhắm vào gia đình của mình, nên nhất quyết phải tìm ra kẻ đó.
Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ thì cũng là lúc Xích Miên bắt đầu dịch chuyển đến thế giới đó để bắt đầu nhiệm vụ. Mở mắt ra, Xích Miên đưa hai tay xoa xoa thái dương để xua tan đi cơn đau đầu, chóng mặt do vừa dịch chuyển linh hồn gây ra. Xích Miên nhìn quanh một lượt, căn phòng này là căn phòng ngủ của một cô gái ư? Không hề.
Mạng nhện bám đầy rẫy trên trân nhà, bụi bẩn lớp lớp như một căn nhà hoang chết chủ. Rác rến phủ khắp căn phòng, quần áo ném tứ lung tung. Ngay cả cái giường ngủ mà cô đang nằm cũng có rác như vỏ kẹo, vỏ bánh và chai nước rỗng. Quần áo lót cuộn cuộn lại rải rác khắp bê mặt của chiếc giường. Xích Miên lằng lặng nhắm mắt lại vài phút để định thần. Hiện tại thì cơn đau đầu, chóng mặt do dịch chuyển đã kéo đi hết nhưng sự khó tin, buồn nôn và khó chịu bấy giờ mới bắt đầu dâng lên cuồn cuộn trong lòng của Xích Miên. Một thượng tiên như cô đây chưa bao giờ nghĩ có một người con gái nào lại có thể sinh hoạt dơ bẩn đến như vậy, Xích Miên hoàn toàn không thể ngờ tới được.
Xích Miên có chút lảo đảo bước vào nhà vệ sinh, hiện tại cô chỉ dám thở bằng miệng chứ không hề dám thở bằng mũi vì cô sợ bản thân sẽ bị đột quy ngay tại thời điểm này. Nhà vệ sinh cũng không ngoại lệ, thậm chí giấy vệ sinh dùng xong nguyên chủ còn không thèm cuộn lại, cứ để như vậy mà ném khắp nơi. Từ bồn rửa tay cho đến bồn cầu hay lên đến kệ đựng đồ trên tường. Vốn dĩ việc nguyên chủ ở bẩn thì Xích Miên cũng có tiếp thu được, chỉ là ban nãy sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ xong liền xuyên đến đây nên Xích Miên chưa kịp đồng hóa tất cả thông tin. Nguyên chủ ở bẩn là việc cả dòng họ Thục đều biết, cha mẹ nguyên chủ đã nhiều lần dọn dẹp giúp và khuyên can nhưng đều vô dụng.
Sau một thời gian cực nhọc khuyên bảo, cha mẹ của nguyên chủ cũng bó tay trước sự cứng đầu và cái nết ở bẩn quá ư là tàn canh gió lạnh của con gái mình. Không dám bước thêm vào phòng nguyên chủ nửa bước bởi thật sự trong phòng còn có cả khí độc do sự bẩn thỉu đến tận cùng của nguyên chủ tạo ra.
Do đó, nguyên chủ đã tự tung tự tác biến phòng của mình thành ổ rác thành phố vô cùng thành công. Xích Miên lấy vòi sen xịt lên đầu xịt xuống, đợi đến khi cả người cô ướt đẫm rồi thì Xích Miên mới vượt rác để mở cửa, đi nhanh đến gian thờ cúng tổ tiên mà quỳ xuống.
Nhà của nguyên chủ là nhà tổ tiên để lại nên kiến trúc vẫn thuộc dạng cổ xưa. Nhà có bốn gian chính. Hai gian lớn ở giữa, gian lớn bên phải dùng để tiếp khách còn gian lớn bên trái chính là gian dùng để thờ cúng tổ tiên. Hai gian phía sau là phòng bếp, đó là nơi nấu ăn và nơi ăn uống. Gian cuối cùng là gian để mọi người trong gia đình nghỉ ngơi.
Tuy nói là bốn gian nghe có vẻ chật hẹp nhưng thật sự thì diện tích của mỗi gian là vô cùng lớn. Nếu dùng mảnh đất này xây biệt thự thì cũng không phải là không thể, do đó mỗi gian đều rất là rộng rãi, chẳng hạn như gian cuối cùng dùng để nghỉ ngơi có tận mấy chục cái phòng ngủ. Phòng nào bé lắm cũng đã chiếm mười tám mét vuông, như phòng của nguyên chủ thì tận hai mươi lắm mét vuông. Xích Miên quỳ trước bàn thờ tổ tiên từ lúc hai giờ cho đến khi trời tờ mờ sáng. Ngay khi gà gáy dứt vài tiếng đầu tiên thì Xích Miên đã nghe được tiếng nước chân vang lên. Bấy giờ, cả người Xích Miên đã sớm run như cầy sấy, răng không kiềm chế được cứ đánh cầm cập vào nhau.
Người thức sớm nhất của cái nhà này đương nhiên là cha và chú của nguyên chủ. Mỗi sớm, hai người đều thức dậy luyện quyên để rèn luyện sức khỏe, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi sang gian thờ cúng để thắp nhang cho cửu huyền thất tổ và ông bà. Thế nhưng pháp sư là những người đều đã tu luyện qua đạo thuật, các giác quan của họ cũng thính hơn người thường không ít. Cha của nguyên chủ - Thục Phốc bỗng cảm thấy có chút không đúng. Rõ ràng là ông nghe thấy tiếng hai hàm răng va vào nhau lập cập. Hơn nữa, Thục Phốc cũng cảm nhận được hơi thở của con gái mình ở trong gian thờ cúng. Cảm nhận xong hết những điều này thì tâm lý của Thục Phốc lại càng hoang mang hơn, chẳng có lý nào mà con gái của ông lại có mặt ở gian thờ cúng vào giờ này cả.
Nén nghi ngờ, Thục Phốc nhanh chóng di chuyển sang gian thờ cúng xem rõ sự tình thế nào. Chuyện này thật là quái lạ, dù sao thì ông cũng không cảm nhận được âm khí hay tử khí ở đây, cớ sao lại có hiện tượng kỳ lạ thế này xảy ra được nhỉ?
Bước tới gian thờ cúng, cả người Thục Phốc như chết trân trước cảnh tượng trước mắt. Đây, đây là cái gì thế này? Đây thật sự là con gái của ông mà không phải một con ma nữ nào đấy chứ? Bấy giờ, Xích Miễn đang quỳ trước bàn thờ, tóc tai ướt nhẹp, rũ rượi. Cả người run rẩy khó kiềm chế, tiếng răng va vào nhau cũng trở nên vô cùng rõ ràng giữa không gian quá đỗi yên ắng này.
Thấy vậy, Thục Phốc bỗng hồi hồn trở lại, đi đến bên cạnh Xích Miễn: “Hoanh, con làm sao vậy? Sao giờ này lại quỳ ở đây? Có chuyện gì nói cha nghe.” Giọng nói của Thục Phốc ngập tràn vẻ lo lắng, ông nhìn Xích Miên chằm chăm, cứ sợ cô đang bị thứ dơ bẩn gì đó quấn thân. Nghe tiếng nói, Xích Miên châm chậm quay đầu lại nhìn Thục Phốc: “Cha.” Thục Phốc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay ra ôm lấy Xích Miên vào lòng. Thân thể cô nóng hổi khiến cho Thục Phốc trở nên vô cùng lo lắng: “Ừ cha đây, cha của con đây. Sao vậy con gái? Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì thì nói cha nghe, có cha ở đây rôi. Con đừng sợ.” *xx**% 38 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận