Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
C86
C86C86
Chương 86: Trò chơi sinh tôn (9)
Nhưng hiện tại có thêm hai tia hôn niệm, cốt tiên của cô dân được củng cố. Do đó, vài ba loại thuật thôi miên này còn chưa đủ khiến cho đầu óc cô mê man quên lối vê được. Xích Miên thuận theo là muốn xem xem cô gái này đang giở trò quỷ gì.
Có vẻ như cô ta đã biết được nhiệm vụ của cô là gì, cô ta không những muốn ngăn chặn nhiệm vụ của Xích Miên mà còn muốn lợi dụng Xích Miên để hoàn thành nhiệm vụ của chính mình. Chỉ tiếc là cô ta đã chọn sai đối tượng.
Xích Miên hạ đao ngay khi đao chạm vào người của cô gái. Thấy vậy, nụ cười của cô ta dần nhạt đi. Thế nhưng nhìn nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, cô ta không thể không tiếp tục nở nụ cười, gắng gượng cất lời: “M.e nó, chị ra tay đi. Em không sao đâu. Chỉ cân có thể giúp chị là đủ rôi, em sẽ chấp nhận tất cả mà.”
Xích Miên cười gắn: “Thế à, vậy lần sau cưng né chị ra. Nếu không mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như này đâu.'
“Chị điên hả? Tôi hy sinh thân mình, không tiết giúp chị lại còn bị chị nói lời cay đắng. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, chị cần tôi giới thiệu sức chịu đựng của tôi cho chị biết không? Chị đứng lại đó.”
Xích Miên nhìn dáng vẻ tức tối, điên cuông hét to của cô gái thì liên nhíu mày: “Câm miệng. Cô điên một mình đi, đừng có gào thét nữa, chói hết cả tai.” Sau khi tránh xa cô gái điên kia, Xích Miên liền chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Đồng thời cũng rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Nhìn dáng vẻ vô hại như vậy, thực ra lại là một kẻ điên cuông không nói lý. Đôi khi, chớ nhìn người mà bắt hình dong, nếu không bản thân chết làm sao cũng khó lòng biết nổi.
Sau khi Xích Miễn hoàn thành nhiệm vụ phụ thì thời gian liên đến buổi chiều. Bấy giờ, sắc trời cũng không có gì thay đổi, chỉ như vừa hửng sáng mà thôi. Thế nhưng Xích Miên đã tính toán thời gian, cô không quá quan tâm đến tình hình lạ lẫm này, càng không thể liều lĩnh dùng bản thân để xông pha.
Vì cả ngày hôm nay Xích Miên chỉ đi quanh quẩn khu này, nên khi tối đến cô liên trở vê ngôi nhà cũ mình đã ở tối qua. Vừa về đến nhà, Xích Miên đã thấy cậu bé ngồi ăn thịt gà trong phòng khách. Cậu bé nhìn Xích Miên, cũng không sợ Xích Miễn sẽ nhào đến cướp thịt gà của mình, vẫn ngồi ăn vô cùng tự nhiên.
Quả nhiên, Xích Miên chẳng hề liếc mắt nhìn, cứ thế đi thẳng vào trong phòng. Chỉ là hai hàng chân mày của Xích Miên khẽ nhíu lại, cũng không dễ để nhận ra. Vào phòng, cô trút bỏ bộ quân áo có dính sương mù rôi ném ra khỏi nhà. Hôm nay vì bị bịt kín nên Po Po chẳng thể giúp được gì cho Xích Miên, chỉ có thể lủi thủi đi theo cô.
Hiện tại, sau khi được giải thoát khỏi dáng vẻ như cái bánh chưng, Po Po liền nhào vào lòng Xích Miên. Nhìn bộ dạng râu rĩ của nó, Xích Miên cười bất đắc dĩ: “Đừng có yếu đuối như vậy. Anh hùng là phải chờ đúng thời cơ để trổ tài, Po Po hiểu chưa?” Po Po sủa vài tiếng, nhìn dáng vẻ đung đưa đuôi của nó thì có lẽ đã đỡ râu rĩ phân nào. Tối nay, Xích Miên và Po Po vẫn thay phiên nhau ngủ như tối hôm trước. Chỉ là có chút thay đổi, Po Po sẽ ngủ trước và Xích Miên ngủ sau.
Chưa đến nửa đêm, Xích Miên liên nghe thấy tiếng động rất khẽ bên ngoài phòng ngủ của cô. Nghe tiếng bước chân có đôi phần quen thuộc, thân sắc Xích Miên không có thay đổi, cô lắng lặng nằm xuống, vờ như bản thân đã ngủ.
Người đang lẻn vào phòng Xích Miên không ai xa lạ chính là cậu bé có bê ngoài vô cùng dễ thương trú ngụ chung ngồi nhà với cô. Cậu bé nhẹ nhàng bước vào bên trong, nhìn thấy Xích Miên và Po Po đều say giấc thì tâm tình vốn đang lơ lửng của cậu liền được thả xuống. Bởi trong thâm tâm của cậu bé, Xích Miên là người rất kỳ lạ. Không những tính tình cổ quái mà thực lực cũng khá thâm sâu. Ở Xích Miên, cậu chưa bao giờ suy đoán được cô sẽ hành động thế nào vào giây phút tiếp theo, điêu đó khiến trong lòng cậu nảy sinh tâm lý kiêng dè với Xích Miên.
Cậu bé trông dễ thương này chính là Moi, cậu là một trong những sát thủ hoạt động riêng lẻ rất nổi tiếng nhất ở nơi cậu sinh sống. Tuy nhìn bê ngoài, Moi là một cậu bé nhưng thực tế thì Moi đã là một người đàn ông ba mươi tuổi.
Moi là một người giàu có bởi nghề nghiệp sát thủ của mình. Số người cậu giết trong đời còn nhiều hơn số người cậu chuyện trò, tán gẫu. Thế nhưng trong một lần cậu trở vê nhà sau khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, cậu đã bị quân đội Chính phủ bao vây vì một tổ chức sát thủ đối đầu với Moi đã gửi đơn nặc danh để tố cáo cậu.
Tính tình Moi vừa hiếu thắng lại vừa kiêu ngạo. Bằng bất cứ giá nào cũng không muốn quân đội Chính phủ bắt được mình. Do đó, khi bị ép đến đường cùng, Moi đã tự kích hoạt mìn để tự sát.
Bây giờ, Moi chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ chính này nữa là đã đủ ba nhiệm vụ. Sau đó cậu liền có thể lên tâng ba, tiến gân hơn với hành trình đoạt được vị trí đứng đầu Ngục Lưu Vong để sống lại ở thế giới thực.
Moi không muốn tốn thời gian, nhanh chóng nâng cánh tay đang cầm dao của mình lên. Xích Miên không phải là một nhân vật đơn giản, giải quyết cô nhanh lúc nào liền đỡ nhọc tâm hơn lúc ấy. Moi dứt khoát đâm thẳng xuống một đường, mục tiêu là nơi tim của Xích Miên.
Danh xưng sát thủ của Moi không phải chỉ để trưng cho vui. Chỉ cân nhát dao này đâm trúng, Xích Miên đi đời nhà ma là điều không cần nghi ngờ gì thêm. Thế nhưng nụ cười của Moi còn chưa kịp chớm nở vì nhiệm vụ cuối cùng của mình thành công thì thần sắc trên mặt của cậu liền trở nên sững sờ ngay tức khắc.
Xích Miên - người mà Moi những tưởng đang chìm trong giấc ngủ say lại đưa tay lên, vừa nhanh chóng vừa chính xác bắt được nhát dao Moi cố tình đâm xuống: “Diễn trò cũng thật khéo.”
Moi ngây người ngay lập tức, ánh mắt hiện lên rõ sự kinh ngạc và khó tin. Moi lùi vê sau, nhưng chân cậu vấp phải thứ gì đó dưới sàn nên cả người liên ngã xuống: “Sao... sao cô biết được? Từ... từ khi nào?”
“Diễn xuất của cậu có thể nhận giải Oscar được đấy. Thế nhưng cậu lại có chút nóng vội, mới chung đụng chưa đây hai ngày đã ra tay. Những sơ hở trước đó tôi đều đã ôn lại tất thảy, cậu nói xem, làm sao tôi có thể thật sự nhắm mắt xuôi tay giúp cậu thực hiện kế hoạch được đây? Muốn giúp cậu cũng sẽ tự cảm thấy bản thân không nỡ làm, dù cho IQ của cậu không cao thì tôi cũng không nỡ sỉ nhục. Tôi luôn tốt như vậy đó, chịu thôi."
Moi bỗng bật cười. Hóa ra khi cậu giả vờ bất an sợ hãi Xích Miên đã nghi ngờ, khi cậu ra vẻ thân thiện thì cô càng hoài nghi. Quan trọng là lúc chiều, lúc Moi âm thâm dùng thuốc mê để thiết kế cô, Xích Miên cũng đã đoán được: “Được lắm, người phụ nữ thảo mai như cô thật hay đó. Cô... cô...” Xích Miên híp mắt nhìn bộ dạng tức giận đến nổi không nói nên lời của Moi: “Đừng tỏ vẻ bản thân vô tội hay bị lừa gạt. Bao nhiêu người bị vẻ ngoài ngây ngô của cậu lừa dối rồi? Chính cậu là người rõ ràng hơn ai hết. Thắng làm vua, thua làm giặc, chớ nói nhiêu cũng đều vô ích mà thôi."
*xx** 86 *xx**
Chương 86: Trò chơi sinh tôn (9)
Nhưng hiện tại có thêm hai tia hôn niệm, cốt tiên của cô dân được củng cố. Do đó, vài ba loại thuật thôi miên này còn chưa đủ khiến cho đầu óc cô mê man quên lối vê được. Xích Miên thuận theo là muốn xem xem cô gái này đang giở trò quỷ gì.
Có vẻ như cô ta đã biết được nhiệm vụ của cô là gì, cô ta không những muốn ngăn chặn nhiệm vụ của Xích Miên mà còn muốn lợi dụng Xích Miên để hoàn thành nhiệm vụ của chính mình. Chỉ tiếc là cô ta đã chọn sai đối tượng.
Xích Miên hạ đao ngay khi đao chạm vào người của cô gái. Thấy vậy, nụ cười của cô ta dần nhạt đi. Thế nhưng nhìn nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, cô ta không thể không tiếp tục nở nụ cười, gắng gượng cất lời: “M.e nó, chị ra tay đi. Em không sao đâu. Chỉ cân có thể giúp chị là đủ rôi, em sẽ chấp nhận tất cả mà.”
Xích Miên cười gắn: “Thế à, vậy lần sau cưng né chị ra. Nếu không mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như này đâu.'
“Chị điên hả? Tôi hy sinh thân mình, không tiết giúp chị lại còn bị chị nói lời cay đắng. Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, chị cần tôi giới thiệu sức chịu đựng của tôi cho chị biết không? Chị đứng lại đó.”
Xích Miên nhìn dáng vẻ tức tối, điên cuông hét to của cô gái thì liên nhíu mày: “Câm miệng. Cô điên một mình đi, đừng có gào thét nữa, chói hết cả tai.” Sau khi tránh xa cô gái điên kia, Xích Miên liền chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ. Đồng thời cũng rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Nhìn dáng vẻ vô hại như vậy, thực ra lại là một kẻ điên cuông không nói lý. Đôi khi, chớ nhìn người mà bắt hình dong, nếu không bản thân chết làm sao cũng khó lòng biết nổi.
Sau khi Xích Miễn hoàn thành nhiệm vụ phụ thì thời gian liên đến buổi chiều. Bấy giờ, sắc trời cũng không có gì thay đổi, chỉ như vừa hửng sáng mà thôi. Thế nhưng Xích Miên đã tính toán thời gian, cô không quá quan tâm đến tình hình lạ lẫm này, càng không thể liều lĩnh dùng bản thân để xông pha.
Vì cả ngày hôm nay Xích Miên chỉ đi quanh quẩn khu này, nên khi tối đến cô liên trở vê ngôi nhà cũ mình đã ở tối qua. Vừa về đến nhà, Xích Miên đã thấy cậu bé ngồi ăn thịt gà trong phòng khách. Cậu bé nhìn Xích Miên, cũng không sợ Xích Miễn sẽ nhào đến cướp thịt gà của mình, vẫn ngồi ăn vô cùng tự nhiên.
Quả nhiên, Xích Miên chẳng hề liếc mắt nhìn, cứ thế đi thẳng vào trong phòng. Chỉ là hai hàng chân mày của Xích Miên khẽ nhíu lại, cũng không dễ để nhận ra. Vào phòng, cô trút bỏ bộ quân áo có dính sương mù rôi ném ra khỏi nhà. Hôm nay vì bị bịt kín nên Po Po chẳng thể giúp được gì cho Xích Miên, chỉ có thể lủi thủi đi theo cô.
Hiện tại, sau khi được giải thoát khỏi dáng vẻ như cái bánh chưng, Po Po liền nhào vào lòng Xích Miên. Nhìn bộ dạng râu rĩ của nó, Xích Miên cười bất đắc dĩ: “Đừng có yếu đuối như vậy. Anh hùng là phải chờ đúng thời cơ để trổ tài, Po Po hiểu chưa?” Po Po sủa vài tiếng, nhìn dáng vẻ đung đưa đuôi của nó thì có lẽ đã đỡ râu rĩ phân nào. Tối nay, Xích Miên và Po Po vẫn thay phiên nhau ngủ như tối hôm trước. Chỉ là có chút thay đổi, Po Po sẽ ngủ trước và Xích Miên ngủ sau.
Chưa đến nửa đêm, Xích Miên liên nghe thấy tiếng động rất khẽ bên ngoài phòng ngủ của cô. Nghe tiếng bước chân có đôi phần quen thuộc, thân sắc Xích Miên không có thay đổi, cô lắng lặng nằm xuống, vờ như bản thân đã ngủ.
Người đang lẻn vào phòng Xích Miên không ai xa lạ chính là cậu bé có bê ngoài vô cùng dễ thương trú ngụ chung ngồi nhà với cô. Cậu bé nhẹ nhàng bước vào bên trong, nhìn thấy Xích Miên và Po Po đều say giấc thì tâm tình vốn đang lơ lửng của cậu liền được thả xuống. Bởi trong thâm tâm của cậu bé, Xích Miên là người rất kỳ lạ. Không những tính tình cổ quái mà thực lực cũng khá thâm sâu. Ở Xích Miên, cậu chưa bao giờ suy đoán được cô sẽ hành động thế nào vào giây phút tiếp theo, điêu đó khiến trong lòng cậu nảy sinh tâm lý kiêng dè với Xích Miên.
Cậu bé trông dễ thương này chính là Moi, cậu là một trong những sát thủ hoạt động riêng lẻ rất nổi tiếng nhất ở nơi cậu sinh sống. Tuy nhìn bê ngoài, Moi là một cậu bé nhưng thực tế thì Moi đã là một người đàn ông ba mươi tuổi.
Moi là một người giàu có bởi nghề nghiệp sát thủ của mình. Số người cậu giết trong đời còn nhiều hơn số người cậu chuyện trò, tán gẫu. Thế nhưng trong một lần cậu trở vê nhà sau khi vừa hoàn thành nhiệm vụ, cậu đã bị quân đội Chính phủ bao vây vì một tổ chức sát thủ đối đầu với Moi đã gửi đơn nặc danh để tố cáo cậu.
Tính tình Moi vừa hiếu thắng lại vừa kiêu ngạo. Bằng bất cứ giá nào cũng không muốn quân đội Chính phủ bắt được mình. Do đó, khi bị ép đến đường cùng, Moi đã tự kích hoạt mìn để tự sát.
Bây giờ, Moi chỉ cần hoàn thành một nhiệm vụ chính này nữa là đã đủ ba nhiệm vụ. Sau đó cậu liền có thể lên tâng ba, tiến gân hơn với hành trình đoạt được vị trí đứng đầu Ngục Lưu Vong để sống lại ở thế giới thực.
Moi không muốn tốn thời gian, nhanh chóng nâng cánh tay đang cầm dao của mình lên. Xích Miên không phải là một nhân vật đơn giản, giải quyết cô nhanh lúc nào liền đỡ nhọc tâm hơn lúc ấy. Moi dứt khoát đâm thẳng xuống một đường, mục tiêu là nơi tim của Xích Miên.
Danh xưng sát thủ của Moi không phải chỉ để trưng cho vui. Chỉ cân nhát dao này đâm trúng, Xích Miên đi đời nhà ma là điều không cần nghi ngờ gì thêm. Thế nhưng nụ cười của Moi còn chưa kịp chớm nở vì nhiệm vụ cuối cùng của mình thành công thì thần sắc trên mặt của cậu liền trở nên sững sờ ngay tức khắc.
Xích Miên - người mà Moi những tưởng đang chìm trong giấc ngủ say lại đưa tay lên, vừa nhanh chóng vừa chính xác bắt được nhát dao Moi cố tình đâm xuống: “Diễn trò cũng thật khéo.”
Moi ngây người ngay lập tức, ánh mắt hiện lên rõ sự kinh ngạc và khó tin. Moi lùi vê sau, nhưng chân cậu vấp phải thứ gì đó dưới sàn nên cả người liên ngã xuống: “Sao... sao cô biết được? Từ... từ khi nào?”
“Diễn xuất của cậu có thể nhận giải Oscar được đấy. Thế nhưng cậu lại có chút nóng vội, mới chung đụng chưa đây hai ngày đã ra tay. Những sơ hở trước đó tôi đều đã ôn lại tất thảy, cậu nói xem, làm sao tôi có thể thật sự nhắm mắt xuôi tay giúp cậu thực hiện kế hoạch được đây? Muốn giúp cậu cũng sẽ tự cảm thấy bản thân không nỡ làm, dù cho IQ của cậu không cao thì tôi cũng không nỡ sỉ nhục. Tôi luôn tốt như vậy đó, chịu thôi."
Moi bỗng bật cười. Hóa ra khi cậu giả vờ bất an sợ hãi Xích Miên đã nghi ngờ, khi cậu ra vẻ thân thiện thì cô càng hoài nghi. Quan trọng là lúc chiều, lúc Moi âm thâm dùng thuốc mê để thiết kế cô, Xích Miên cũng đã đoán được: “Được lắm, người phụ nữ thảo mai như cô thật hay đó. Cô... cô...” Xích Miên híp mắt nhìn bộ dạng tức giận đến nổi không nói nên lời của Moi: “Đừng tỏ vẻ bản thân vô tội hay bị lừa gạt. Bao nhiêu người bị vẻ ngoài ngây ngô của cậu lừa dối rồi? Chính cậu là người rõ ràng hơn ai hết. Thắng làm vua, thua làm giặc, chớ nói nhiêu cũng đều vô ích mà thôi."
*xx** 86 *xx**
Bạn cần đăng nhập để bình luận