Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c87
c87c87
Chương 87: Trò chơi sinh tôn (10)
Nghe những lời Xích Miên nói, Moi liền im lặng. Xích Miên nói không sai, ở Ngục Lưu Vong này có ai là tốt hơn ai chứ? Có lẽ người bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy bọn họ rất độc ác, rất tàn nhẫn.
Thế nhưng ngay từ đầu, trên tay bọn họ đã dính quá nhiều máu. Dù cho có những sát thủ chỉ giết những kẻ gian ác đi chăng nữa, việc họ đã giết người cũng chẳng thể nào thay đổi được. Ở nơi này, nếu không giết người thì đợi người giết mình ư? Họ có đường lui không?
Câu trả lời là không. Moi đã từng chứng kiến người phải nhận sự trừng phạt của Ngục Lưu Vong vì ba lân liên tiếp không hoàn thành nhiệm vụ. Sét đánh từng hồi, muốn chạy cũng chạy không nổi, muốn thoát cũng thoát không xong.
Bị sấm sét đánh cho đến khi đau đớn khắp người, thân kinh như bị tê liệt cũng chưa thể chết. Muốn ra tay tự kết liễu bản thân để nỗi đau đớn, sự khốn cùng này có thể chấm dứt cũng không được. Chỉ có thể tê dại nằm im như một con rối mặc cho sấm sét dày vò, chịu đựng đến khi cực hạn thì mới có thể trút ra hơi thở cuối cùng.
Nhìn một màn kinh khủng đó, dáng vẻ sống dở chết dở quá đỗi khốn cùng của người đàn ông đã chẳng kìm chế được mà in sâu vào trong trí não của mỗi người. Do đó, nếu không muốn bị giết thì phải giết. Trong lòng dù sao đã có tật, rất dễ giật mình, càng không hề có lòng tin ai đó sẽ tha thứ cho mình mà lại dám nương tay với bất cứ một ai. Xích Miên không xử lý Moi, cô mở lời bản thân sẽ để cho Moi đi. Ngoại trừ nhiệm vụ từ Ngục Lưu Vong đưa ra, cô sẽ không bao giờ sát hại người một cách bừa bãi. Nếu nói có gì khác nhau thì điểm khác nhau chính là ở chỗ, mục đích của cô vì muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ và trên hết những người ở đây đều không có một ai thật sự vô tội cả.viptruyenfull,net - Đọcc truyện miễn phí !
Đương nhiên, điều đó không có nghĩ cô có quyền kết thúc sinh mạng của một ai đó. Nhưng ấy là lựa chọn của cô - nhằm có thể đạt được mục đích bản thân mong muốn. Từ thời khắc toàn thể Tiên giới vì lợi ích mà phản bội cô thì khái niệm cứu vớt chúng sinh, bao dung bác ái đã không còn được Xích Miên đặt ở cao nhất trong lòng cô.
Tuy Xích Miên mở lời là thế, nhưng sự kiêu ngạo của Moi vẫn vô cùng to lớn. Lại lần nữa, Moi tự kết liễu bản thân. Thế nhưng thân sắc trên gương mặt bâu bĩnh, dễ thương ấy không hề nuối tiếc hay oán thán.
Với cái chết của Moi, có lẽ một số người sẽ cảm thấy ấy là ngu ngốc, ấy là không đáng. Hà cớ gì, đã nuôi lớn tham vọng sống lại ở thế giới thực trong lòng và cố gắng đến như vậy. Nhưng cuối cùng, Moi còn tự sát vì thứ gọi là kiêu hãnh ấy? Có đáng hay không?
Trên thực tế, Xích Miên chưa từng cảm thấy Moi ngu ngốc hay không kiên định với quyết định của bản thân. Bởi lẽ, con người chúng ta ở mỗi giai đoạn cuộc đời khác nhau sẽ đều có những mong muốn khác nhau.
Có thế Moi đã từng đặt mục tiêu là vê nhất ở Ngục Lưu Vong, sau đó sống lại ở thế giới thực. Nhưng đối với Moi, sự kiêu hãnh của cậu lớn lao hơn bất cứ thứ gì.
Vì vậy, chỉ cân chúng ta thấy điều đó xứng đáng và chúng ta thật sự mong muốn thực hiện điêu đó một cách không hối hận thì không bất cứ ai có quyên phán xét chúng ta cả. Bởi những người ngoài kia, họ không thể sống hộ chúng ta, chẳng hề biết chúng ta đã từng trải qua những chuyện gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu mỗi một người đều có thể cương quyết với những điều mình đã lựa chọn như vậy thì trên đời đã chẳng có những con người lạc lối trong chính cuộc sống của họ. Po Po bên cạnh đã sớm thức dậy, nó nhìn Xích Miên trâm mặc liên cảm thấy Xích Miên đang không được vui. Nhanh chân nhảy qua ủi ủi vào chân cô để tỏ lòng an ủi. Nửa đêm, Po Po ngóng cao cổ lên canh gác để Xích Miên nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, khi Xích Miên thức dậy thì cô liên ngôi dậy, ngó ra bên ngoài xem xét. Cảm giác quái lạ hôm qua cũng đã biến mất không còn tăm hơi, nội tâm của Xích Miên cũng thoáng an ổn trở lại.
Bởi nếu tình hình hôm qua còn tiếp diễn, Xích Miên không nghĩ Po Po còn có thể sinh trưởng bình thường được. Với hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, ngay cả loài có trí khôn bật nhất như con người còn khó sinh tôn được thì nói gì đến một con sói chưa qua kỳ trưởng thành như Po Po chứ.
Hôm nay, không một ai dám bước chân ra bên ngoài mà không bịt kín che kỹ cả. Xích Miên kéo xác của Moi ra bên ngoài, hơn một phút sau cô ngó ra chăm chú quan sát. Có lẽ đa số mọi người đều không để ý, khi bị thứ sương mù kia dính vào, cơ thể của người đó không những ngứa ngáy cực độ mà lỗ chân lông trên thân thể cũng sẽ biến thành màu đen.
Nhưng những chấm đen trên lỗ chân lông đều rất nhạt. Khi độc sương mù phát tác, người bị trúng độc liên tự cào cấu bản thân nên khắp người liền trở nên loang lổ máu. Căn bản là rất khó để quan sát được những chấm đen nhạt nhòa ấy nếu không để ý kỹ lưỡng.
Do đó, hiện tại Xích Miên mới dùng Moi để thử nghiệm xem thứ sương mù độc ấy có còn hay không. Dấu trực giác của cô càng ngày càng chuẩn xác. Thế nhưng mạng thì chỉ có một, đương nhiên là không thể nào mang đi đánh cược được.
Xích Miên quan sát kỹ lưỡng, thấy rõ lỗ chân lông trên người Moi không xuất hiện thứ gì khác lạ thì cô mới an tâm. Xích Miên định mở miệng kêu Po Po, bỗng tiếng gâm gừ của Po Po liền truyền thẳng đến màng nhĩ của cô.
Xích Miên ngước mắt lên nhìn, bên cửa sổ đang có một gã đàn ông vừa nhảy vào nhà. Có một đặc điểm chung của tất cả các ngôi nhà ở Ngục Lưu Vong này là bất cứ cửa sổ nào cũng đều không có cửa. Cánh cửa sổ bên trong phòng ngủ của Xích Miên là do cô tự thiết kế ra.
Thấy gã đàn ông, Xích Miên ngay lập tức cảm nhận được gã ta không phải dạng vừa đâu. Xích Miên huýt sáo gọi Po Po quay lại, Po Po nghe tiếng huýt sáo của Xích Miên, nhanh chân chạy tới bên cạnh cô. Gã đàn ông thấy vậy mắt liên sáng lên: “Con pet của cô em làm anh đây thích lắm đấy. Chi bằng giao nó ra đây, anh đây sẽ chừa lại cho cô em nửa cái mạng.' Nhìn gã đàn ông không hề ăn kín mặc kỹ, dù không biết bằng cách nào nhưng Xích Miên hiểu rõ gã ta cũng biết được thứ sương mù độc hại ngày hôm qua đã biến mất. Sợi dây chuông cảnh báo nguy hiểm ở trong lòng Xích Miên giật liên hồi, cô ra dấu cho Po Po lùi vê phía sau, không cần tham gia trận chiến.
Gã đàn ông thấy vậy liên đoán ra quyết định của Xích Miên. Rõ ràng là Xích Miên không hề có ý đầu hàng. Nhìn dáng vẻ gọn ghẽ của cô, gã đàn ông biết Xích Miên có lẽ hiểu được sương mù giống hôm qua đã biến mất.
Nhưng thế thì sao chứ? Jitz gã đây chưa bao giờ ngán bất cứ đứa con thằng nào. Dù trông Xích Miên có chút bản lĩnh, nhưng còn chẳng đáng để gã ta để vào mắt. Jitz từ lúc sinh ra đến nay đã tung hoành ngang dọc hai mươi mấy năm, hai từ thua cuộc là thứ gã ta chưa bao giờ gặp phải.
dizt không phải là người đến từ thời đại khoa học tiên tiến ở thế kỷ hai mươi mốt, nhìn chiếc áo giáp gã ta đang mặc cũng có thể đoán được. Thế giới Jizt sống chính là thời kỳ đất nước chuyển mình - thời kỳ cận đại.
*xx*x* 87 *xx*x*%
Chương 87: Trò chơi sinh tôn (10)
Nghe những lời Xích Miên nói, Moi liền im lặng. Xích Miên nói không sai, ở Ngục Lưu Vong này có ai là tốt hơn ai chứ? Có lẽ người bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy bọn họ rất độc ác, rất tàn nhẫn.
Thế nhưng ngay từ đầu, trên tay bọn họ đã dính quá nhiều máu. Dù cho có những sát thủ chỉ giết những kẻ gian ác đi chăng nữa, việc họ đã giết người cũng chẳng thể nào thay đổi được. Ở nơi này, nếu không giết người thì đợi người giết mình ư? Họ có đường lui không?
Câu trả lời là không. Moi đã từng chứng kiến người phải nhận sự trừng phạt của Ngục Lưu Vong vì ba lân liên tiếp không hoàn thành nhiệm vụ. Sét đánh từng hồi, muốn chạy cũng chạy không nổi, muốn thoát cũng thoát không xong.
Bị sấm sét đánh cho đến khi đau đớn khắp người, thân kinh như bị tê liệt cũng chưa thể chết. Muốn ra tay tự kết liễu bản thân để nỗi đau đớn, sự khốn cùng này có thể chấm dứt cũng không được. Chỉ có thể tê dại nằm im như một con rối mặc cho sấm sét dày vò, chịu đựng đến khi cực hạn thì mới có thể trút ra hơi thở cuối cùng.
Nhìn một màn kinh khủng đó, dáng vẻ sống dở chết dở quá đỗi khốn cùng của người đàn ông đã chẳng kìm chế được mà in sâu vào trong trí não của mỗi người. Do đó, nếu không muốn bị giết thì phải giết. Trong lòng dù sao đã có tật, rất dễ giật mình, càng không hề có lòng tin ai đó sẽ tha thứ cho mình mà lại dám nương tay với bất cứ một ai. Xích Miên không xử lý Moi, cô mở lời bản thân sẽ để cho Moi đi. Ngoại trừ nhiệm vụ từ Ngục Lưu Vong đưa ra, cô sẽ không bao giờ sát hại người một cách bừa bãi. Nếu nói có gì khác nhau thì điểm khác nhau chính là ở chỗ, mục đích của cô vì muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ và trên hết những người ở đây đều không có một ai thật sự vô tội cả.viptruyenfull,net - Đọcc truyện miễn phí !
Đương nhiên, điều đó không có nghĩ cô có quyền kết thúc sinh mạng của một ai đó. Nhưng ấy là lựa chọn của cô - nhằm có thể đạt được mục đích bản thân mong muốn. Từ thời khắc toàn thể Tiên giới vì lợi ích mà phản bội cô thì khái niệm cứu vớt chúng sinh, bao dung bác ái đã không còn được Xích Miên đặt ở cao nhất trong lòng cô.
Tuy Xích Miên mở lời là thế, nhưng sự kiêu ngạo của Moi vẫn vô cùng to lớn. Lại lần nữa, Moi tự kết liễu bản thân. Thế nhưng thân sắc trên gương mặt bâu bĩnh, dễ thương ấy không hề nuối tiếc hay oán thán.
Với cái chết của Moi, có lẽ một số người sẽ cảm thấy ấy là ngu ngốc, ấy là không đáng. Hà cớ gì, đã nuôi lớn tham vọng sống lại ở thế giới thực trong lòng và cố gắng đến như vậy. Nhưng cuối cùng, Moi còn tự sát vì thứ gọi là kiêu hãnh ấy? Có đáng hay không?
Trên thực tế, Xích Miên chưa từng cảm thấy Moi ngu ngốc hay không kiên định với quyết định của bản thân. Bởi lẽ, con người chúng ta ở mỗi giai đoạn cuộc đời khác nhau sẽ đều có những mong muốn khác nhau.
Có thế Moi đã từng đặt mục tiêu là vê nhất ở Ngục Lưu Vong, sau đó sống lại ở thế giới thực. Nhưng đối với Moi, sự kiêu hãnh của cậu lớn lao hơn bất cứ thứ gì.
Vì vậy, chỉ cân chúng ta thấy điều đó xứng đáng và chúng ta thật sự mong muốn thực hiện điêu đó một cách không hối hận thì không bất cứ ai có quyên phán xét chúng ta cả. Bởi những người ngoài kia, họ không thể sống hộ chúng ta, chẳng hề biết chúng ta đã từng trải qua những chuyện gì.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu mỗi một người đều có thể cương quyết với những điều mình đã lựa chọn như vậy thì trên đời đã chẳng có những con người lạc lối trong chính cuộc sống của họ. Po Po bên cạnh đã sớm thức dậy, nó nhìn Xích Miên trâm mặc liên cảm thấy Xích Miên đang không được vui. Nhanh chân nhảy qua ủi ủi vào chân cô để tỏ lòng an ủi. Nửa đêm, Po Po ngóng cao cổ lên canh gác để Xích Miên nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, khi Xích Miên thức dậy thì cô liên ngôi dậy, ngó ra bên ngoài xem xét. Cảm giác quái lạ hôm qua cũng đã biến mất không còn tăm hơi, nội tâm của Xích Miên cũng thoáng an ổn trở lại.
Bởi nếu tình hình hôm qua còn tiếp diễn, Xích Miên không nghĩ Po Po còn có thể sinh trưởng bình thường được. Với hoàn cảnh khắc nghiệt ấy, ngay cả loài có trí khôn bật nhất như con người còn khó sinh tôn được thì nói gì đến một con sói chưa qua kỳ trưởng thành như Po Po chứ.
Hôm nay, không một ai dám bước chân ra bên ngoài mà không bịt kín che kỹ cả. Xích Miên kéo xác của Moi ra bên ngoài, hơn một phút sau cô ngó ra chăm chú quan sát. Có lẽ đa số mọi người đều không để ý, khi bị thứ sương mù kia dính vào, cơ thể của người đó không những ngứa ngáy cực độ mà lỗ chân lông trên thân thể cũng sẽ biến thành màu đen.
Nhưng những chấm đen trên lỗ chân lông đều rất nhạt. Khi độc sương mù phát tác, người bị trúng độc liên tự cào cấu bản thân nên khắp người liền trở nên loang lổ máu. Căn bản là rất khó để quan sát được những chấm đen nhạt nhòa ấy nếu không để ý kỹ lưỡng.
Do đó, hiện tại Xích Miên mới dùng Moi để thử nghiệm xem thứ sương mù độc ấy có còn hay không. Dấu trực giác của cô càng ngày càng chuẩn xác. Thế nhưng mạng thì chỉ có một, đương nhiên là không thể nào mang đi đánh cược được.
Xích Miên quan sát kỹ lưỡng, thấy rõ lỗ chân lông trên người Moi không xuất hiện thứ gì khác lạ thì cô mới an tâm. Xích Miên định mở miệng kêu Po Po, bỗng tiếng gâm gừ của Po Po liền truyền thẳng đến màng nhĩ của cô.
Xích Miên ngước mắt lên nhìn, bên cửa sổ đang có một gã đàn ông vừa nhảy vào nhà. Có một đặc điểm chung của tất cả các ngôi nhà ở Ngục Lưu Vong này là bất cứ cửa sổ nào cũng đều không có cửa. Cánh cửa sổ bên trong phòng ngủ của Xích Miên là do cô tự thiết kế ra.
Thấy gã đàn ông, Xích Miên ngay lập tức cảm nhận được gã ta không phải dạng vừa đâu. Xích Miên huýt sáo gọi Po Po quay lại, Po Po nghe tiếng huýt sáo của Xích Miên, nhanh chân chạy tới bên cạnh cô. Gã đàn ông thấy vậy mắt liên sáng lên: “Con pet của cô em làm anh đây thích lắm đấy. Chi bằng giao nó ra đây, anh đây sẽ chừa lại cho cô em nửa cái mạng.' Nhìn gã đàn ông không hề ăn kín mặc kỹ, dù không biết bằng cách nào nhưng Xích Miên hiểu rõ gã ta cũng biết được thứ sương mù độc hại ngày hôm qua đã biến mất. Sợi dây chuông cảnh báo nguy hiểm ở trong lòng Xích Miên giật liên hồi, cô ra dấu cho Po Po lùi vê phía sau, không cần tham gia trận chiến.
Gã đàn ông thấy vậy liên đoán ra quyết định của Xích Miên. Rõ ràng là Xích Miên không hề có ý đầu hàng. Nhìn dáng vẻ gọn ghẽ của cô, gã đàn ông biết Xích Miên có lẽ hiểu được sương mù giống hôm qua đã biến mất.
Nhưng thế thì sao chứ? Jitz gã đây chưa bao giờ ngán bất cứ đứa con thằng nào. Dù trông Xích Miên có chút bản lĩnh, nhưng còn chẳng đáng để gã ta để vào mắt. Jitz từ lúc sinh ra đến nay đã tung hoành ngang dọc hai mươi mấy năm, hai từ thua cuộc là thứ gã ta chưa bao giờ gặp phải.
dizt không phải là người đến từ thời đại khoa học tiên tiến ở thế kỷ hai mươi mốt, nhìn chiếc áo giáp gã ta đang mặc cũng có thể đoán được. Thế giới Jizt sống chính là thời kỳ đất nước chuyển mình - thời kỳ cận đại.
*xx*x* 87 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận