Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
€ 103
€ 103€ 103
Chương 103: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (5)
Lại nói đến Kính Ưu một chút thì anh ta chính là bị nguyên chủ bẻ cong. Kính Ưu nguyên lai chính là trai thẳng nguyên chất không có pha trộn.
Sáng sớm, khi chuông báo thức reo vang thì Xích Miên liên ngồi bật dậy, nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân. Vì bên trường sẽ lo luôn ăn uống ba bữa nên Xích Miên cũng không cần phải chuẩn bị bữa sáng. Nói đến vấn đề ăn uống, cũng là do nguyên chủ đã sớm tích góp được một số tiền.
Bởi lẽ, nguyên chủ cảm thấy Nhị Quyên không hề đáng tin. Do đó, từ năm học cấp hai, nguyên chủ vẫn luôn mỗi ngày trộm một ít tiền của Nhị Quyên. Nhưng vì bà ta đi về sớm tối, có khi còn say xỉn đến sấp mặt nên chẳng bao giờ để tâm đến chút tiền lẻ đó.
Mà chút tiên lẻ kia, theo thời gian tích góp với sự kiên trì của nguyên chủ thì đã trở thành một số tiền kha khá. Do đó, dù hiện tại Nhị Quyên không về thì Xích Miên cũng không lo đói. Chờ tới khi có được kết quả thi, cô sẽ lên tỉnh tìm trường Đại học và xin việc làm thêm ở gân đấy.
Khi Xích Miên đi bộ đến trường thì vài chiếc xe khách mà nhà trường thuê đã gần đầy người. Thấy Xích Miên đến, mọi người liền lên tiếng chào hỏi, ai cũng không nhịn được ghé mắt sang nhìn ngó. Vì Xích Miên vốn dĩ sớm quen với điều này từ lâu nên cũng không có biểu hiện gì khác lạ, cứ thế bình tĩnh lên chiếc xe nhà trường sắp xếp từ trước cho lớp cô.
Xích Miên vừa lên xe thì vài phút sau, xe liên lăn bánh. Bấy giờ, đồ ăn sáng cũng được truyên đến tay của học sinh. Nơi dã ngoại lân này chính là một khung cảnh thiên nhiên được bảo tồn, tên gọi là hồ Bích Thủy Minh. Cảnh sắc ở nơi đó quả thật là rất đẹp, không khí còn trong lòng võ cùng.
Thật sự thì Võ Tuấn đúng oan hồn đeo bám không rời. Lúc Xích Miên lên xe đã thấy hắn ta sắp xếp cho cô một chỗ gân cửa xe. Mà người ngồi bên cạnh cô không ai khác chính là hắn ta. Hiện tại, khi tới hồ Bích Thủy Minh. Võ Tuấn lại lên tiếng sắp xếp cô ngủ cùng một lều với hắn.
Nhưng ông trời cũng không hoàn toàn ưu ái Võ Tuấn. Bởi lêu cắm trại mà trường chuẩn bị đều là lêu cỡ lớn. Do đó, mỗi lều đều là bốn người ngủ cùng nhau. Tú Hiển thấu vậy cũng không khách khí giơ tay lên cao nói muốn cùng lều với cô, Võ Tuấn nghe vậy thân sắc liên sa sâm xuống.
Lúc này, Xích Kiên liên nhớ tới một sự kiện. Nơi đây cũng là chỗ mà người tình nhỏ hiện tại của Kính Ưu đang đi cắm trại. Do đó, chắc hẳn Kính Ưu sẽ ghé qua nhỉ? Chà, cái đó thì Xích Miên cũng không rõ. Bởi trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin gì vê việc này.
Nếu vậy thì Xích Miên đành phải tự xem tình hình rồi hành động thôi. Xích Miên ngồi một bên nhìn Võ Tuấn đang tích cực dựng lều, nhưng vừa làm việc lại cứ vừa nhìn cô. Xích Miên ngước mắt lên ngó những đám mây đang trôi bông bênh trên đầu, hiện tại Mặt Trời đã lên cao. Nói tới nói lui, thực ra Xích Miên vẫn đang rất mong chờ kết quả thi cuối kỳ. Bởi Xích Miên cảm nhận được ở thế giới này có tôn tại hồn niệm của mình. Vì ở thế giới hiện đại nên Tiên khí kém, cũng không có phép thuật kỳ ảo gì cả nên cảm giác không quá mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Xích Miên vẫn cảm nhận được hồn niệm của mình và chắc chắn điều đó. Bởi Qui Túc... anh sẽ giúp đỡ cô hết sức có thể. Hiện tại, nghĩ tới Qui Túc, tâm trạng của Xích Miên lại không kìm được có chút phức tạp.
Dựng xong lều, mọi người đều ùa vào bên trong tránh nắng, nhất là những nữ sinh. Võ Tuấn lợi dụng lúc mọi người đang tranh chỗ nằm thì nắm thật chặt tay của Xích Miên, gương mặt cương nghị nói thâm với cô mấy chữ. Xích Miên thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ đi ra bên ngoài. Võ Tuấn đi phía trước, hướng đi của hắn ta xem ra là hướng tới rừng cây thông nơi cuối hồ Bích Thủy Minh.
"Hồ Bích Thủy Minh
Áo em xinh xinh
Mong mẹ may áo mới
Ôi áo em thay mới
Từ nay em sẽ ngoan ngoãn
Hồ Bích Thủy Minh
Vẫn là Hồ Bích Thủy Minh...." Xích Miên liếc mắt qua đám trẻ nhỏ đang đứng ở khu cầu trượt hát bài vè vê hồ Bích Thủy Minh này. Sau đó cô đưa mắt vê phía cánh rừng, bước chân liên dịch nhanh hơn một chút: “Anh nói gì cơ? Em không chấp nhận, em đã nói em không chấp nhận rồi mà. Rõ ràng chúng ta đang vui vẻ như vậy, bỗng dưng anh muốn rời xa em là vì sao?”
“Anh có người khác đúng không? Anh quen con hồ ly tinh nào đúng không? Tịnh Vy em đây muốn gia thế có gia thế, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức cũng có học thức. Vì yêu anh, em chấp nhận làm một người tình chỉ có thể xuất hiện bên cạnh anh trong bóng tối. Vậy mà bây giờ anh còn muốn bỏ em? Kính Ưu, anh không được hành động như vậy. Anh không thể làm như thế với em. Kính Ưu, anh không được cúp máy. Alo, Kính Ưu... alo.... Nghe giọng điệu cô gái thổn thức rồi cuối cùng khóc lớn lên khiến Xích Miên ghé mắt nhìn qua. Chung quy là dựa vào những lời ban nãy cô ta nói, Xích Miên cũng đoán được cô ta là ai.
Tịnh Vy là con gái rượu của một ông trùm bất động sản. Quả thật là muốn gì có đó, tiền tài, quyên thế, học thức lẫn vẻ bê ngoài đều không thua kém bất cứ ai. Vô cùng hoàn mỹ. Đúng vậy, Tịnh Vu chính là người tình bé nhỏ hiện tại của Kính Ưu
Nhưng lý do tại sao Kính ƯU lại chia tay Tịnh Vy thì Xích Miên cũng mù tịt không rõ. Thậm chí cô còn không biết bọn họ sẽ chia tay ở thời điểm này. Vì một số chuyện vặt vãnh trong khoảng thời gian bên cạnh Kính Ưu nên nguyên chủ mới biết được Tịnh Vy từng là người tình của Kính Ưu. Hơn nữa, trùng hơn là khi nguyên chủ đi dã ngoại ở hô Bích Thủy Minh thì Tịnh Vy cũng có một chuyến dã ngoại ở nơi ấy. Nếu đã chia tay, có lẽ Kính Ưu sẽ không đến hồ Bích Thủy Minh này. Xem ra cô phải xem xét tình hình thêm.
Khi bóng Xích Miên và Võ Tuấn khuất trong rừng thông, hắn ta liên kéo cô đến một bụi rậm. Sau đó hung hăng hôn lên môi Xích Miên. Cô không hề phản ứng hay giấy giụa, cứ thế để mặt hắn ta hành động.
Nhưng chưa đầy mười giây sau, Võ Tuấn liên dừng lại vì hắn ta cảm nhận được Xích Miên đang khóc. Võ Tuấn lúng túng, rời khỏi môi cô, hoang mang đưa tay vuốt mái tóc mêm gọn ghẽ: “Tôi xin lỗi, em sao vậy Cân? Tôi làm gì khiến em buôn phải không?” “Hơn hai tuần nay em đều tránh mặt tôi. Bất kể là tôi gửi mail, nhắn tin hay gọi điện đều không nhận được hồi âm từ em. Lên lớp, tôi ám chỉ với em như vậy nhưng em giống như không quan tâm tới tôi nữa.”
“Tôi làm gì cho em buồn đúng không? Nếu tôi làm gì sai thì em cứ nói một lời, tôi sẽ thay đổi mà. Vì em, nhất định tôi sẽ thay đổi. Hay vì tôi mới cưỡng hôn em nên em buồn? Tôi xin lỗi, là do tôi nhớ em quá, tôi... tôi không kiềm chế được. Em bỏ qua cho tôi được không? Cân?”
Xích Miên mím môi, bỗng ho khan một trận vô cùng dữ dội. Võ Tuấn luýnh quýnh vỗ lưng Xích Miên, giúp cô đỡ chật vật phần nào. Nhưng khi Xích Miên đỡ ho, trong lòng bàn tay trắng trẻo của cô ấy vậy mà lại có máu. Võ Tuấn mở to mắt, nhìn khóe môi Xích Miên đang rỉ máu. Dáng vẻ của Xích Miên hiện tại trông vô cùng yếu ớt lại mỏng manh đến mức người ta nhìn thấy liên cảm thấy khó nén đau lòng.
*xx**% 103 *xx**%
Chương 103: Cuộc đời lầm lỡ của tiểu mỹ thụ (5)
Lại nói đến Kính Ưu một chút thì anh ta chính là bị nguyên chủ bẻ cong. Kính Ưu nguyên lai chính là trai thẳng nguyên chất không có pha trộn.
Sáng sớm, khi chuông báo thức reo vang thì Xích Miên liên ngồi bật dậy, nhanh nhẹn vệ sinh cá nhân. Vì bên trường sẽ lo luôn ăn uống ba bữa nên Xích Miên cũng không cần phải chuẩn bị bữa sáng. Nói đến vấn đề ăn uống, cũng là do nguyên chủ đã sớm tích góp được một số tiền.
Bởi lẽ, nguyên chủ cảm thấy Nhị Quyên không hề đáng tin. Do đó, từ năm học cấp hai, nguyên chủ vẫn luôn mỗi ngày trộm một ít tiền của Nhị Quyên. Nhưng vì bà ta đi về sớm tối, có khi còn say xỉn đến sấp mặt nên chẳng bao giờ để tâm đến chút tiền lẻ đó.
Mà chút tiên lẻ kia, theo thời gian tích góp với sự kiên trì của nguyên chủ thì đã trở thành một số tiền kha khá. Do đó, dù hiện tại Nhị Quyên không về thì Xích Miên cũng không lo đói. Chờ tới khi có được kết quả thi, cô sẽ lên tỉnh tìm trường Đại học và xin việc làm thêm ở gân đấy.
Khi Xích Miên đi bộ đến trường thì vài chiếc xe khách mà nhà trường thuê đã gần đầy người. Thấy Xích Miên đến, mọi người liền lên tiếng chào hỏi, ai cũng không nhịn được ghé mắt sang nhìn ngó. Vì Xích Miên vốn dĩ sớm quen với điều này từ lâu nên cũng không có biểu hiện gì khác lạ, cứ thế bình tĩnh lên chiếc xe nhà trường sắp xếp từ trước cho lớp cô.
Xích Miên vừa lên xe thì vài phút sau, xe liên lăn bánh. Bấy giờ, đồ ăn sáng cũng được truyên đến tay của học sinh. Nơi dã ngoại lân này chính là một khung cảnh thiên nhiên được bảo tồn, tên gọi là hồ Bích Thủy Minh. Cảnh sắc ở nơi đó quả thật là rất đẹp, không khí còn trong lòng võ cùng.
Thật sự thì Võ Tuấn đúng oan hồn đeo bám không rời. Lúc Xích Miên lên xe đã thấy hắn ta sắp xếp cho cô một chỗ gân cửa xe. Mà người ngồi bên cạnh cô không ai khác chính là hắn ta. Hiện tại, khi tới hồ Bích Thủy Minh. Võ Tuấn lại lên tiếng sắp xếp cô ngủ cùng một lều với hắn.
Nhưng ông trời cũng không hoàn toàn ưu ái Võ Tuấn. Bởi lêu cắm trại mà trường chuẩn bị đều là lêu cỡ lớn. Do đó, mỗi lều đều là bốn người ngủ cùng nhau. Tú Hiển thấu vậy cũng không khách khí giơ tay lên cao nói muốn cùng lều với cô, Võ Tuấn nghe vậy thân sắc liên sa sâm xuống.
Lúc này, Xích Kiên liên nhớ tới một sự kiện. Nơi đây cũng là chỗ mà người tình nhỏ hiện tại của Kính Ưu đang đi cắm trại. Do đó, chắc hẳn Kính Ưu sẽ ghé qua nhỉ? Chà, cái đó thì Xích Miên cũng không rõ. Bởi trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin gì vê việc này.
Nếu vậy thì Xích Miên đành phải tự xem tình hình rồi hành động thôi. Xích Miên ngồi một bên nhìn Võ Tuấn đang tích cực dựng lều, nhưng vừa làm việc lại cứ vừa nhìn cô. Xích Miên ngước mắt lên ngó những đám mây đang trôi bông bênh trên đầu, hiện tại Mặt Trời đã lên cao. Nói tới nói lui, thực ra Xích Miên vẫn đang rất mong chờ kết quả thi cuối kỳ. Bởi Xích Miên cảm nhận được ở thế giới này có tôn tại hồn niệm của mình. Vì ở thế giới hiện đại nên Tiên khí kém, cũng không có phép thuật kỳ ảo gì cả nên cảm giác không quá mạnh mẽ.
Tuy nhiên, Xích Miên vẫn cảm nhận được hồn niệm của mình và chắc chắn điều đó. Bởi Qui Túc... anh sẽ giúp đỡ cô hết sức có thể. Hiện tại, nghĩ tới Qui Túc, tâm trạng của Xích Miên lại không kìm được có chút phức tạp.
Dựng xong lều, mọi người đều ùa vào bên trong tránh nắng, nhất là những nữ sinh. Võ Tuấn lợi dụng lúc mọi người đang tranh chỗ nằm thì nắm thật chặt tay của Xích Miên, gương mặt cương nghị nói thâm với cô mấy chữ. Xích Miên thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ đi ra bên ngoài. Võ Tuấn đi phía trước, hướng đi của hắn ta xem ra là hướng tới rừng cây thông nơi cuối hồ Bích Thủy Minh.
"Hồ Bích Thủy Minh
Áo em xinh xinh
Mong mẹ may áo mới
Ôi áo em thay mới
Từ nay em sẽ ngoan ngoãn
Hồ Bích Thủy Minh
Vẫn là Hồ Bích Thủy Minh...." Xích Miên liếc mắt qua đám trẻ nhỏ đang đứng ở khu cầu trượt hát bài vè vê hồ Bích Thủy Minh này. Sau đó cô đưa mắt vê phía cánh rừng, bước chân liên dịch nhanh hơn một chút: “Anh nói gì cơ? Em không chấp nhận, em đã nói em không chấp nhận rồi mà. Rõ ràng chúng ta đang vui vẻ như vậy, bỗng dưng anh muốn rời xa em là vì sao?”
“Anh có người khác đúng không? Anh quen con hồ ly tinh nào đúng không? Tịnh Vy em đây muốn gia thế có gia thế, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn học thức cũng có học thức. Vì yêu anh, em chấp nhận làm một người tình chỉ có thể xuất hiện bên cạnh anh trong bóng tối. Vậy mà bây giờ anh còn muốn bỏ em? Kính Ưu, anh không được hành động như vậy. Anh không thể làm như thế với em. Kính Ưu, anh không được cúp máy. Alo, Kính Ưu... alo.... Nghe giọng điệu cô gái thổn thức rồi cuối cùng khóc lớn lên khiến Xích Miên ghé mắt nhìn qua. Chung quy là dựa vào những lời ban nãy cô ta nói, Xích Miên cũng đoán được cô ta là ai.
Tịnh Vy là con gái rượu của một ông trùm bất động sản. Quả thật là muốn gì có đó, tiền tài, quyên thế, học thức lẫn vẻ bê ngoài đều không thua kém bất cứ ai. Vô cùng hoàn mỹ. Đúng vậy, Tịnh Vu chính là người tình bé nhỏ hiện tại của Kính Ưu
Nhưng lý do tại sao Kính ƯU lại chia tay Tịnh Vy thì Xích Miên cũng mù tịt không rõ. Thậm chí cô còn không biết bọn họ sẽ chia tay ở thời điểm này. Vì một số chuyện vặt vãnh trong khoảng thời gian bên cạnh Kính Ưu nên nguyên chủ mới biết được Tịnh Vy từng là người tình của Kính Ưu. Hơn nữa, trùng hơn là khi nguyên chủ đi dã ngoại ở hô Bích Thủy Minh thì Tịnh Vy cũng có một chuyến dã ngoại ở nơi ấy. Nếu đã chia tay, có lẽ Kính Ưu sẽ không đến hồ Bích Thủy Minh này. Xem ra cô phải xem xét tình hình thêm.
Khi bóng Xích Miên và Võ Tuấn khuất trong rừng thông, hắn ta liên kéo cô đến một bụi rậm. Sau đó hung hăng hôn lên môi Xích Miên. Cô không hề phản ứng hay giấy giụa, cứ thế để mặt hắn ta hành động.
Nhưng chưa đầy mười giây sau, Võ Tuấn liên dừng lại vì hắn ta cảm nhận được Xích Miên đang khóc. Võ Tuấn lúng túng, rời khỏi môi cô, hoang mang đưa tay vuốt mái tóc mêm gọn ghẽ: “Tôi xin lỗi, em sao vậy Cân? Tôi làm gì khiến em buôn phải không?” “Hơn hai tuần nay em đều tránh mặt tôi. Bất kể là tôi gửi mail, nhắn tin hay gọi điện đều không nhận được hồi âm từ em. Lên lớp, tôi ám chỉ với em như vậy nhưng em giống như không quan tâm tới tôi nữa.”
“Tôi làm gì cho em buồn đúng không? Nếu tôi làm gì sai thì em cứ nói một lời, tôi sẽ thay đổi mà. Vì em, nhất định tôi sẽ thay đổi. Hay vì tôi mới cưỡng hôn em nên em buồn? Tôi xin lỗi, là do tôi nhớ em quá, tôi... tôi không kiềm chế được. Em bỏ qua cho tôi được không? Cân?”
Xích Miên mím môi, bỗng ho khan một trận vô cùng dữ dội. Võ Tuấn luýnh quýnh vỗ lưng Xích Miên, giúp cô đỡ chật vật phần nào. Nhưng khi Xích Miên đỡ ho, trong lòng bàn tay trắng trẻo của cô ấy vậy mà lại có máu. Võ Tuấn mở to mắt, nhìn khóe môi Xích Miên đang rỉ máu. Dáng vẻ của Xích Miên hiện tại trông vô cùng yếu ớt lại mỏng manh đến mức người ta nhìn thấy liên cảm thấy khó nén đau lòng.
*xx**% 103 *xx**%
Bạn cần đăng nhập để bình luận