Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi !
c25
c25c25
Chương 25: Cô vợ kế của lão đại (12)
Điều mà Bách Tân không ngờ tới ở đây là mức độ ác độc của Cải Thảo và sự khù khờ, không đề phòng của cô gái đó. Bởi vậy mới xảy ra chuyện thương tâm đó.
Chuyện đó có thể được xem là một đả kích rất lớn trong lòng của Bách Tân, một vết thương lòng, một nỗi ám ảnh mà ông không tài nào quên đi được. Người vợ cũ mà mình từng thương yêu không những là kẻ tham phú phụ bân mà còn là người nhẫn tâm, độc ác đến như vậy.
Sau sự việc đó, Bách Tân không còn dám quen biết thêm bất cứ một cô gái nào nữa, đơn giản là ông đã bị ám ảnh rất nhiều. Đồng thời, tiêu chuẩn cá nhân của ông cũng thay đổi. Bách Tân mong muốn cô gái đứng bên cạnh mình có đủ thông minh và sự nhạy bén nhất định.
Bởi Bậc Tân có thể bảo vệ cô ấy cả đời. Nhưng vốn dĩ, làm người luôn có sai lâm và việc gì cũng có lỗ hổng của nó. Nếu cô ấy không đủ thông minh và nhạy bén để bảo vệ bản thân, Bách Tân cảm thấy rất sợ hãi.
Nói ra thì dễ nhưng một cô gái vừa thùy mị, nết na lại vừa thông minh, nhạy bén là không hề dễ dàng để gặp được. Nhưng hiện tại, Bách Tân cuối cùng cũng gặp được Xích Miên, cô vừa đẹp người lại đẹp nết hơn nữa còn rất thông minh và tinh tế.
Bách Tân và Xích Miên cũng có những suy nghĩ rất giống nhau về cuộc sống cũng như hôn nhân. Trên hết, khi ở bên cạnh Xích Miên, Bách Tân cảm nhận được trái tim của ông giống như một thiếu niên mới lớn, vừa loạn nhịp lại vừa an yên đến kỳ lạ.
Tuy gia cảnh họ rất khác nhau, nhưng khi nói chuyện với Xích Miên, Bạc Tân không hề cảm thấy cô thua kém ông ở bất cứ mảng nào. Xích Miên cũng chưa bao giờ tỏ ra thua kém bởi hoàn cảnh không được tốt của mình. Những điêu nhỏ nhặt đó khiến Bách Tân dần dần mang hình bóng của Xích Miên đặt vào trong tim mình lúc nào không hay biết.
Thế nhưng lần này, Cải Thảo lại xuất hiện. Chỉ là lần này, Bách Tân đã lường trước độ nhẫn tâm của bà ta. Hơn nữa, Xích Miên cũng chẳng phải là một người khù khờ. Do đó, quá tam ba bận, Bách Tân tuyệt đối sẽ không để yên cho bà ta nếu Cải Thảo còn tìm cách hại những người ông yêu thương. Nghe Bách Tân kể xong chuyện xưa lẫn mọi chuyện, Bách Cận không khỏi sững người lúc lâu. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, thật sự là do mẹ của cậu tham phú phụ bân ư? Thật sự là do mẹ của cậu gây ra mọi chuyện ư?
Vào năm Bách Cận học cấp hai, người con gái mà cha của cậu ta yêu qua đời. Đó cũng là lân đầu tiên Bách Cận thấy vẻ mặt đau khổ tột độ của cha mình từ khi cậu ta lớn khôn đến nay.
Bởi ngay cả trong tiềm thức khi còn nhỏ xíu của Bách Cận, cậu ta cũng chưa từng thấy dáng vẻ đó của Bách Tân. Bởi trong lòng cậu ta, Bách Tân luôn mang dáng vẻ mạnh mẽ, một người đàn ông không bao giờ biết đau, biết khổ.
Khi đó, Bách Cận vẫn chưa đủ lớn để phân biệt hết mọi thị phi và đương nhiên, cậu ta chưa biết được việc mẹ của mình là kẻ tham phú phụ bân. Vì vậy Bách Cận luôn rất ghét những người phụ nữ vây quanh cha của cậu ta.
Từ mập lùn béo ú, cao gây đẹp xấu gì Bách Cận cũng đều ghét nốt. Trong tâm trí của Bách Cận bấy giờ chỉ mong có mẹ của mình mà thôi. Do đó, tuy thấy Bách Tân đau khổ nhưng Bách Cận lại không mảy may để trong lòng hay quan tâm quá nhiều, chết một người thì đỡ phiên một người.
Chỉ là không ngờ đến hiện tại, Bách Tân lại kể rõ lại chuyện xưa cho cậu ta nghe. Từ trước đến nay, Bách Cận chỉ nghe việc mẹ cậu ta là người đàn bà ruồng bỏ gia đình qua lời đồn thổi hay câu nói vu vơ của những người khác, do đó cậu ta không đời nào tin tưởng được điều đó. Huống hồ, Cải Thảo còn tìm đến Bách Cận và thể hiện thái độ yêu thương sâu sắc đến như vậy. Bà ta lợi dụng việc Bách Tân chưa nói rõ chuyện xưa cho Bách Cận để tiếp cận cậu ta. Bởi Cải Thảo hiểu rõ chồng cũ của bà ta, ông ấy sẽ không đời nào nhãn tâm nói ra sự thật để con trai của mình phải chịu đựng sự tổn thương. Nay, Bách Cận biết rõ sự thật, cậu ta vừa cảm thấy khó chấp nhận nhưng đồng thời lại cảm thấy không có chỗ nào không đúng cả. Bách Tân cũng không lên tiếng làm phiên Bách Cận, ông im lặng một lúc lâu để Bách Cận có thể suy nghĩ và tiêu hóa mọi việc.
Lát sau, Bách Tân chậm rãi xoa xoa khóe mắt: “Bách Cận à, cha đã dùng cả tuổi trẻ lẫn thời thanh niên khỏe mạnh để cố gắng gây dựng một gia đình hoàn chỉnh, dốc sức muốn nuôi dạy con nên người trong một môi trường đầy đủ nhất có thể.”
Bách Cận mím môi, bỗng cậu ta cảm thấy từ xưa đến nay, bản thân quả thật đã sống quá ích kỉ. Cậu ta luôn trách móc cha tại sao không chịu tha thứ và hóa giải mọi hiểu lâm với mẹ, trách móc ông vô tâm khi quanh năm suốt tháng bôn ba ở bên ngoài không thấy mặt đâu.
Thế nhưng chưa một lần Bách Cận chịu nhìn lại, ngẫm nghĩ xem cha của cậu ta đã phải hy sinh cái gì để cậu ta có được cuộc sống như ngày hôm nay? Không cần tiên ư? Ai lại không cần tiên chứ? Không tiên thì ăn thế nào? Mặc làm sao? Nếu không có tiền thì có sống nổi trong xã hội này không?
Đó là những điều Bách Cận chưa từng suy nghĩ tới. Hơn nữa, Bách Cận luôn nghĩ, với bổn phận là một người cha thì Bách Tân nên chăm lo cho cậu ta, đó là trách nhiệm và bổn phận của ông.
Tuy nhiên, cũng không thiếu gì những người cha người mẹ vứt bỏ con cái của mình. Mà Bách Tân, xưa nay làm gì cũng đều nghĩ đến Bách Cận trước tiên. Ngay cả việc mẹ của cậu ta ngoại tình rôi tham phú phụ bần, Bách Tân cũng không nỡ nói ra.
Còn Bách Cận thì sao? Từ trước đến nay, cậu ta chưa một lần ôm Bách Tân vào lòng hay thậm chí là hỏi thăm ông lấy một câu. Con người Bách Cận vẫn luôn không tiếc lời sỉ vả những kẻ sống không có bản lĩnh. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải cậu ta cũng là một kẻ như thế ư?
Bách Cận sống như một đứa trẻ hư hỏng được cha mình chiều chuộng nhưng không hề biết đủ, thậm chí việc học cũng phải cần Bách Tân trăm bê lo nghĩ. Cậu ta tự dùng lý do cha ích kỷ, không cho mẹ cơ hội quay về để quậy phá, bất cần. Ngay cả hạnh phúc của cha mà cậu ta còn luôn muốn phá hỏng. Hiện tại, thấy hình ảnh này của Bách Tân, Bách Cận mới nhận ra rằng hóa ra cha mình cũng đã già và cha mình cũng biết mệt mỏi. Bách Tân khẽ thở dài: “Cha hỏi thật, con có ý kiến gì với cô giáo của con không? Hay con không muốn cha đi thêm một bước nữa? Chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần như những người đàn ông nhé.”
Bách Tân có chút do dự, sau đó dường như đã suy nghĩ thông suốt, cậu ta lắc đầu: “Con không có ý kiến gì với cô giáo cả, cô ấy rất tốt. Cũng không phải là con không muốn cha đi thêm bước nữa, chỉ là do mẹ đã gặp con, mẹ nói cha và mẹ có hiểu lâm nên mới chia xa. Bây giờ mẹ mong có thể quay về hóa giải khuất mắc để gia đình êm ấm như xưa.” “Từ nhỏ con đã không có mẹ, nghe nói vậy thì con tin thôi, bởi con cũng chưa biết sự thật. Bây giờ con rõ rôi, cha đừng lo nữa. Con sẽ không phản đối gì vê việc cha muốn đi thêm bước nữa đâu.”
“Cái đó, cái đó, cái đó thì con biết do con ích kỷ. Trước giờ, trước giờ đều không nghĩ tới cảm nhận của cha. Giờ con hiểu rồi, cha đừng buồn nữa."
*xx*x*% 25 *xx*x*%
Chương 25: Cô vợ kế của lão đại (12)
Điều mà Bách Tân không ngờ tới ở đây là mức độ ác độc của Cải Thảo và sự khù khờ, không đề phòng của cô gái đó. Bởi vậy mới xảy ra chuyện thương tâm đó.
Chuyện đó có thể được xem là một đả kích rất lớn trong lòng của Bách Tân, một vết thương lòng, một nỗi ám ảnh mà ông không tài nào quên đi được. Người vợ cũ mà mình từng thương yêu không những là kẻ tham phú phụ bân mà còn là người nhẫn tâm, độc ác đến như vậy.
Sau sự việc đó, Bách Tân không còn dám quen biết thêm bất cứ một cô gái nào nữa, đơn giản là ông đã bị ám ảnh rất nhiều. Đồng thời, tiêu chuẩn cá nhân của ông cũng thay đổi. Bách Tân mong muốn cô gái đứng bên cạnh mình có đủ thông minh và sự nhạy bén nhất định.
Bởi Bậc Tân có thể bảo vệ cô ấy cả đời. Nhưng vốn dĩ, làm người luôn có sai lâm và việc gì cũng có lỗ hổng của nó. Nếu cô ấy không đủ thông minh và nhạy bén để bảo vệ bản thân, Bách Tân cảm thấy rất sợ hãi.
Nói ra thì dễ nhưng một cô gái vừa thùy mị, nết na lại vừa thông minh, nhạy bén là không hề dễ dàng để gặp được. Nhưng hiện tại, Bách Tân cuối cùng cũng gặp được Xích Miên, cô vừa đẹp người lại đẹp nết hơn nữa còn rất thông minh và tinh tế.
Bách Tân và Xích Miên cũng có những suy nghĩ rất giống nhau về cuộc sống cũng như hôn nhân. Trên hết, khi ở bên cạnh Xích Miên, Bách Tân cảm nhận được trái tim của ông giống như một thiếu niên mới lớn, vừa loạn nhịp lại vừa an yên đến kỳ lạ.
Tuy gia cảnh họ rất khác nhau, nhưng khi nói chuyện với Xích Miên, Bạc Tân không hề cảm thấy cô thua kém ông ở bất cứ mảng nào. Xích Miên cũng chưa bao giờ tỏ ra thua kém bởi hoàn cảnh không được tốt của mình. Những điêu nhỏ nhặt đó khiến Bách Tân dần dần mang hình bóng của Xích Miên đặt vào trong tim mình lúc nào không hay biết.
Thế nhưng lần này, Cải Thảo lại xuất hiện. Chỉ là lần này, Bách Tân đã lường trước độ nhẫn tâm của bà ta. Hơn nữa, Xích Miên cũng chẳng phải là một người khù khờ. Do đó, quá tam ba bận, Bách Tân tuyệt đối sẽ không để yên cho bà ta nếu Cải Thảo còn tìm cách hại những người ông yêu thương. Nghe Bách Tân kể xong chuyện xưa lẫn mọi chuyện, Bách Cận không khỏi sững người lúc lâu. Hóa ra mọi chuyện là như vậy, thật sự là do mẹ của cậu tham phú phụ bân ư? Thật sự là do mẹ của cậu gây ra mọi chuyện ư?
Vào năm Bách Cận học cấp hai, người con gái mà cha của cậu ta yêu qua đời. Đó cũng là lân đầu tiên Bách Cận thấy vẻ mặt đau khổ tột độ của cha mình từ khi cậu ta lớn khôn đến nay.
Bởi ngay cả trong tiềm thức khi còn nhỏ xíu của Bách Cận, cậu ta cũng chưa từng thấy dáng vẻ đó của Bách Tân. Bởi trong lòng cậu ta, Bách Tân luôn mang dáng vẻ mạnh mẽ, một người đàn ông không bao giờ biết đau, biết khổ.
Khi đó, Bách Cận vẫn chưa đủ lớn để phân biệt hết mọi thị phi và đương nhiên, cậu ta chưa biết được việc mẹ của mình là kẻ tham phú phụ bân. Vì vậy Bách Cận luôn rất ghét những người phụ nữ vây quanh cha của cậu ta.
Từ mập lùn béo ú, cao gây đẹp xấu gì Bách Cận cũng đều ghét nốt. Trong tâm trí của Bách Cận bấy giờ chỉ mong có mẹ của mình mà thôi. Do đó, tuy thấy Bách Tân đau khổ nhưng Bách Cận lại không mảy may để trong lòng hay quan tâm quá nhiều, chết một người thì đỡ phiên một người.
Chỉ là không ngờ đến hiện tại, Bách Tân lại kể rõ lại chuyện xưa cho cậu ta nghe. Từ trước đến nay, Bách Cận chỉ nghe việc mẹ cậu ta là người đàn bà ruồng bỏ gia đình qua lời đồn thổi hay câu nói vu vơ của những người khác, do đó cậu ta không đời nào tin tưởng được điều đó. Huống hồ, Cải Thảo còn tìm đến Bách Cận và thể hiện thái độ yêu thương sâu sắc đến như vậy. Bà ta lợi dụng việc Bách Tân chưa nói rõ chuyện xưa cho Bách Cận để tiếp cận cậu ta. Bởi Cải Thảo hiểu rõ chồng cũ của bà ta, ông ấy sẽ không đời nào nhãn tâm nói ra sự thật để con trai của mình phải chịu đựng sự tổn thương. Nay, Bách Cận biết rõ sự thật, cậu ta vừa cảm thấy khó chấp nhận nhưng đồng thời lại cảm thấy không có chỗ nào không đúng cả. Bách Tân cũng không lên tiếng làm phiên Bách Cận, ông im lặng một lúc lâu để Bách Cận có thể suy nghĩ và tiêu hóa mọi việc.
Lát sau, Bách Tân chậm rãi xoa xoa khóe mắt: “Bách Cận à, cha đã dùng cả tuổi trẻ lẫn thời thanh niên khỏe mạnh để cố gắng gây dựng một gia đình hoàn chỉnh, dốc sức muốn nuôi dạy con nên người trong một môi trường đầy đủ nhất có thể.”
Bách Cận mím môi, bỗng cậu ta cảm thấy từ xưa đến nay, bản thân quả thật đã sống quá ích kỉ. Cậu ta luôn trách móc cha tại sao không chịu tha thứ và hóa giải mọi hiểu lâm với mẹ, trách móc ông vô tâm khi quanh năm suốt tháng bôn ba ở bên ngoài không thấy mặt đâu.
Thế nhưng chưa một lần Bách Cận chịu nhìn lại, ngẫm nghĩ xem cha của cậu ta đã phải hy sinh cái gì để cậu ta có được cuộc sống như ngày hôm nay? Không cần tiên ư? Ai lại không cần tiên chứ? Không tiên thì ăn thế nào? Mặc làm sao? Nếu không có tiền thì có sống nổi trong xã hội này không?
Đó là những điều Bách Cận chưa từng suy nghĩ tới. Hơn nữa, Bách Cận luôn nghĩ, với bổn phận là một người cha thì Bách Tân nên chăm lo cho cậu ta, đó là trách nhiệm và bổn phận của ông.
Tuy nhiên, cũng không thiếu gì những người cha người mẹ vứt bỏ con cái của mình. Mà Bách Tân, xưa nay làm gì cũng đều nghĩ đến Bách Cận trước tiên. Ngay cả việc mẹ của cậu ta ngoại tình rôi tham phú phụ bần, Bách Tân cũng không nỡ nói ra.
Còn Bách Cận thì sao? Từ trước đến nay, cậu ta chưa một lần ôm Bách Tân vào lòng hay thậm chí là hỏi thăm ông lấy một câu. Con người Bách Cận vẫn luôn không tiếc lời sỉ vả những kẻ sống không có bản lĩnh. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng phải cậu ta cũng là một kẻ như thế ư?
Bách Cận sống như một đứa trẻ hư hỏng được cha mình chiều chuộng nhưng không hề biết đủ, thậm chí việc học cũng phải cần Bách Tân trăm bê lo nghĩ. Cậu ta tự dùng lý do cha ích kỷ, không cho mẹ cơ hội quay về để quậy phá, bất cần. Ngay cả hạnh phúc của cha mà cậu ta còn luôn muốn phá hỏng. Hiện tại, thấy hình ảnh này của Bách Tân, Bách Cận mới nhận ra rằng hóa ra cha mình cũng đã già và cha mình cũng biết mệt mỏi. Bách Tân khẽ thở dài: “Cha hỏi thật, con có ý kiến gì với cô giáo của con không? Hay con không muốn cha đi thêm một bước nữa? Chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần như những người đàn ông nhé.”
Bách Tân có chút do dự, sau đó dường như đã suy nghĩ thông suốt, cậu ta lắc đầu: “Con không có ý kiến gì với cô giáo cả, cô ấy rất tốt. Cũng không phải là con không muốn cha đi thêm bước nữa, chỉ là do mẹ đã gặp con, mẹ nói cha và mẹ có hiểu lâm nên mới chia xa. Bây giờ mẹ mong có thể quay về hóa giải khuất mắc để gia đình êm ấm như xưa.” “Từ nhỏ con đã không có mẹ, nghe nói vậy thì con tin thôi, bởi con cũng chưa biết sự thật. Bây giờ con rõ rôi, cha đừng lo nữa. Con sẽ không phản đối gì vê việc cha muốn đi thêm bước nữa đâu.”
“Cái đó, cái đó, cái đó thì con biết do con ích kỷ. Trước giờ, trước giờ đều không nghĩ tới cảm nhận của cha. Giờ con hiểu rồi, cha đừng buồn nữa."
*xx*x*% 25 *xx*x*%
Bạn cần đăng nhập để bình luận